Toàn bộ công trình trung tâm Cấp cứu thủ đô đều rất toàn diện.
Cũng toàn diện như máy bán hàng tự động trong hành lang.
Mục đích ban đầu của ông chủ là muốn kiếm tiền từ những người bệnh kia, sau đó mới phát hiện... Cơ bản bác sĩ rất dễ kiếm tiền.
Bởi vì, ông chủ gần như phá sản đột nhiên xuất hiện một ý tưởng, nhắm hộ khách vào quần thể bác sĩ nhắm bận rộn không có cơm ăn.
Ngoại trừ nước CocaCola, cà phê, Red Bull, sau đó ông chủ này mới tăng thêm những thực phẩm chín như “Cơm thịt kho”, “Cơm chiên trứng”, “Thịt gà cuộn”, “Hamburger”, …
Mấu chốt nhất là cái này đã trở thành bữa ăn mà các bác sĩ mong đợi nhất mỗi ngày.
Xem máy bán hàng tự động sẽ đổi mới món ăn ngon gì
Trần Thương phát hiện, dù chính mình đã là chuyên gia hội chẩn chăm sóc y tế, nhưng vẫn không thể thiếu ca đêm.
Thậm chí...
Khi Trần Thương trực ca đêm còn bận rộn hơn so với ca đêm của người khác.
Dùng một câu lãng mạn để nói vhinhs là: Ca đêm ở khoa cấp cứu rất bận rộn
Cấp cứu là rèn luyện người, so bất kỳ một khoa nào thì cũng rèn luyện hơn.
Nếu như nói khoa rèn luyện chính là binh sĩ bình thườn, rèn luyện xem bệnh vội vã như vậy chính là lính đặc chủng.
Bất luận nguy cấp nào, trước mặt tai nạn, bác sĩ cấp cứu luôn đứng mũi chịu sào xông lên phía trước nhất.
Không phải là bởi vì họ có như sắt thép ý chí cùng sức lực, mà là bởi vì họ càng giỏi về cấp cứu.
Trần Thương bận đến gần một giờ sáng.
Mã Nguyệt Huy đói bụng.
Không sai
Vì để có thêm một con nuôi, anh ta cũng liều mạng.
Kiên trì bền bỉ không về nhà, Trần Thương không đồng ý thì không về nhà.
Điều này làm cho Trần Thương lần thứ nhất phát hiện, da mặt của thằng nhãi Mã Nguyệt Huy này dày đến như vậy.
- Anh không có con trai à?
Trần Thương im lặng.
Mã Nghiệm Huy nghiêm túc gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Tôi và vợ tôi đã có ba đứa, tất cả đều là con gái
Điều này làm cho Trần Thương đột nhiên vui vẻ không ít.
- Sao anh biết tôi sẽ sinh con trai?
Mã Nguyệt Huy cười giễu một tiếng:
- Anh nghèo như vậy, khẳng định sinh con trai.
Điều này làm cho Trần Thương tức giận muốn đánh người
Có người sẽ hỏi rạng sáng cấp cứu sẽ không có cảm giác âm u à?
Trần Thương tuyệt đối sẽ nói, rạng sáng cấp cứu, đặc biệt là qua mười hai giờ, sau đó trong anh ta không cảm giác hành lang âm u, thế nhưng trong dạ dày khẳng định là âm u, muốn ăn một chút gì đó.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao bác sĩ cấp cứu đến bốn mươi tuổi sẽ dần béo phì.
Bên ngoài bây giờ cũng chỉ còn có đồ nướng và cơm chiên, phí giao hàng cũng khá là đắt.
Điều này làm cho Trần Thương nhớ về An Dương.
Thủ đô
Chỗ nào cũng tốt, mỗi tội quá đắt
Thật ra, Trần Thương rất có tiền.
Mã Nguyệt Huy cũng có tiền.
Thế nhưng sau khi hai người liếc nhau, sau đó đột nhiên đều không muốn tốn tiền.
Bởi vì như vậy cho nên máy bán hàng tự động trong bệnh viện cũng tương đối thích hợp.
Máy bán hàng khoa cấp cứu luôn bán với tóc đó rất nhanh, cái gì cũng không có.
Trần Thương thở dài thất vọng, sau đó nhìn Mã Nguyệt Huy một cái, phát hiện đã sớm tìm không thấy bóng dáng thằng nhãi này.
Lại lần nữa khi nhìn thấy cậu ta, Trần Thương phát hiện cậu ta ôm một đống lớn Hamburger cuộn thịt gà.
Vui vẻ ôm trở về cấp cứu.
Trần Thương lập tức sững sờ:
- Anh tìm ở chỗ nào mà nhiều như vậy?
Cậu ta cười nói:
- Tôi mời anh ăn cơm, anh phải để con anh gọi tôi là cha nuôi
Trần Thương nghĩ lại, con trai mình cũng không phải chỉ có thể tìm một cha nuôi.
Lại nói... Có câu nói rất hay, nhiều cha nuôi nhiều con đường, nếu không cũng sẽ không nhiều người tìm con gái ưa thích như vậy.
Trần Thương do dự ba giây đồng hồ, quyết định vì những thịt gà cuộn và Hamburger này, bán thì bán đi
- Được
Thế là, Mã Nguyệt Huy thẳng thắn đối với Trần Thương, chia sẻ kinh nghiệm mình tung hoành ở khoa cấp cứu bao nhiêu năm không chết đói cho Trần Thương.
Ngoại khoa, nữ y tá là chiếm đa số, họ không thích ăn bữa khuya, vì vậy thường xuyên bị trực ban bác sĩ đi ăn.
Trần Thương tăng tri thức.
Căn cứ mục đích qua sông đoạn cầu, Trần Thương quyết định ngày mai, trước khi tỉnh lại anh sẽ quên đi chuyện này.
Có thể là Mã Nguyệt Huy cảm thấy mình cùng với Trần Thương đã trở thành người một nhà.
Lại đề cử cho Trần Thương một phần mềm.
- Trần Thương, tôi quyết định thẳng thắn với cậu, cho cậu một đồ tốt
Trần Thương tò mò:
- Thứ gì?
Cậu ta thần bí mở ra điện thoại ra, chỉ cho Trần Thương thấy một cái app kỳ lạ.
- Đây là cái gì?
Vào lúc này, sắc mặt Mã Nguyệt Huy đột nhiên nghiêm trọng lên, cả người cũng trang nghiêm.
Ánh mắt Trần Thương sáng lên:
- Các y tá?
Mã Nguyệt Huy khinh bỉ nhìn cậu ta một cái, không nói gì.
Mà tự mình mở app ra.
Lập tức, Trần Thương phát hiện trong cái app này là ảnh chụp, Mã Nguyệt Huy nhỏ giọng nói.
- Đây chính là thiết kế của tôi, thần bảo vệ ca đêm
Trần Thương xem hình ảnh, hai mắt sáng lên.
Quả nhiên không phải các giáo sư, người mặc quần áo thủy thủ, tất màu trắng nhỏ, chân váy ngắn...
Cái này còn không phải các y tá à?
Trần Thương khinh bỉ nhìn Mã Nguyệt Huy một cái.
Nhưng Trần Thương nhìn kỹ, đột nhiên cảm giác thấy rất quen mặt, không khỏi cũng nghiêm túc.
- Cái này mẹ nó không phải là Tsukino Usagi à?
Cậu ta lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Không, là thần bảo vệ ca đêm.
Thần bảo vệ ca đêm.
Còn may anh không phải tìm Conan.
Trần Thương nghĩ tới nghĩ lui, chẳng qua là thở dài, nhìn quần áo thủy thủ của mỹ nữ chiến sĩ Tsukino Usagi, trong đầu hiện lên một câu: Đại biểu mặt trăng tiêu diệt anh ta
Trần Thương cảm thấy cho con mình nhận người nuôi nuối như thế này thật không tốt, không đáng để tin cậy
Phi
Ngây thơ
Qua mười phút, Trần Thương phát hiện, Mã Nguyệt Huy không nhận ra mỹ thiếu nữ chiến sĩ, rơi vào đường cùng, mở ra phim hoạt hình.
Sau khi anh ta xem xong, im lặng rất lâu.
Trần Thương nhìn tâm trạng anh ta sụp đổ, trong lòng anh hơi áy náy.
- Anh muốn ăn cái gì?
Mã Nguyệt Huy:
- Tốt, đắt
Trần Thương suy nghĩ một chút, nhét Hamburger vào tủ lạnh, đặt trước thức ăn ngoài.
Dương Khiết và tiểu Kha đều ở đây, Trần Thương cần nhiều một chút.
Buổi tối ở khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện tương đối yên tĩnh, thế nhưng nơi này lại không giống, cấp cứu đèn đuốc sáng trưng, giống như ban ngày, bác sĩ trực ban, bác sĩ tăng ca, cùng bác sĩ không dám về nhà hợp lại đúng thật là không ít.
Ít nhất sẽ không làm cho người ta sợ hãi.
Buổi tối, phí giao hàng khá là đắt, dù sao đêm hôm khuya khoắt không ngủ đưa thức ăn ngoài, nếu không phải muốn kiếm chút tiền, ai lại đồng ý khổ cực như vậy?
Phí giao hàng nhiều một chút thì Trần Thương có thể tiếp nhận.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phí giao hàng có thể đưa tới trong tay người giao hàng.
Trần Thương đặt chính là cơm chiên và đồ nướng.
Bởi vì chỉ có thể đặt được đến những thứ này.
Anh đặt không ít, tất cả tốn hơn ba trăm nguyên.
Đại khái qua ba mươi phút, khi Trần Thương đã buồn ngủ thì người giao hàng mới đến.
Tốc độ này đã rất nhanh, bởi vì khoảng cách rất xa, mà còn phải làm, 30 phút thật không chậm.
Người này không lớn tuổi, sau khi thấy Trần Thương thì cười nói:
- Chào anh, đây là thức ăn mà anh đã gọi.
Trần Thương cười cười, vừa vặn đưa lon Red Bull trong tay tới:
- Tốc độ rất nhanh?
Tuổi của người giao hàng cũng không lớn lắm, nhìn bề ngoài chỉ khoảng hai mươi tuổi, cười lên rất rực rỡ.
- Buổi tối xe ít. Cám ơn, bác sĩ hãy nhanh đi ăn đồ ăn đi, chớ để nguội không thể ăn, mọi người mới là vất vả đấy chứ
Chẳng qua là, người giao hàng từ chối lại làm cho Trần Thương khẽ nhíu mày.
- Đầu ngón tay của anh bị sao vậy? Đi vào rửa một chút không?
Người giao hàng này lập tức biến sắc, vội vàng nói:
- Không sao, tay tôi rất sạch sẽ.