Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1400 - Chương 1400: Đây Là Tiểu Bác Sĩ?

Khi bac si mo hack full
Chương 1400: Đây Là Tiểu Bác Sĩ?
 

Quả thực.

Sau khi nghe Trần Thương nói, rất rõ ràng mọi người đều hơi không thể tin tưởng.

Bệnh lồng ruột là một loại bệnh ngoại khoa tiêu hóa cấp tính.

Thời gian cứu trị tốt nhất là trong vòng 24 giờ, nếu không sẽ gây ra viêm màng bụng phức tạp và viêm hoại tử ruột cấp tính.

Nhưng theo kết quả nguyên cứu về bệnh lồng ruột, phần lớn người mắc bệnh đều là trẻ sơ sinh, số lượng trẻ lớn mắc phải đều rất ít, huống chi là một cậu thanh niên trai tráng hơn hai mươi tuổi.

Cho nên, mọi người cũng thật là hơi hoài nghi.

Nhưng, Trần Thương là ai?

Đây chính là hội trưởng của Hiệp hội Ngoại khoa Tiêu hóa Thế giới.

Phân lượng quá nặng.

So với trưởng khoa của họ thì còn lợi hại hơn.

Tuy mọi người hơi khó hiểu, nhưng trên cơ bản đều tin.

Lúc này, bác sĩ Trương trực siêu âm đôi mắt mơ màng đi tới, rất rõ ràng mới vừa tỉnh ngủ.

- Giáo sư Trần, tổ trưởng Mã, tình huống của người bệnh như thế nào?

Trần Thương nói thẳng:

- Có thể là bệnh lồng ruột, anh kiểm tra một chút.

Nghe thấy Trần Thương nói, bác sĩ Trương cũng không nhiều lời, trực tiếp tiến hành kiểm tra.

Lúc này, Chu Chính còn chưa bớt đau đớn.

Quả nhiên, hình ảnh bất thường trên siêu âm ổ bụng, có thể rõ ràng khối lồng ruột hình thấu kính.

Thông qua hình ảnh siêu âm Doppler có màu, có thể rõ ràng thấy tình trạng lưu thông máu trong màng bụng dị thường

Bác sĩ Trương quyết đoán xác nhận:

- Không sai, chính là bệnh lồng ruột

- Giáo sư Trần thật lợi hại! Sờ bụng cũng có thể phát hiện bệnh lồng ruột, hơn nữa... Đây còn là một người trưởng thành.

Mọi người cũng sôi nổi gật đầu.

Lão Mã nghi ngờ nhìn Trần Thương, người này “thần” như vậy à?

Chẳng qua, lúc này Trần Thương lại trực tiếp quay sang hỏi người bệnh:

- Gia đình anh có ai giống cậu, trên ngón tay ngón chân hoặc là trên miệng có nốt ruồi đen, hoặc là đã làm phẫu thuật dạ dày đại tràng gì không?

Chu Chính lắc đầu nói:

- Không có.

Nghe thấy câu trả lời phủ định, Trần Thương khẽ nhắm mắt lại.

Mọi người đều sững sờ

Họ phát hiện không theo kịp tư duy của giáo sư Trần.

Đã chẩn đoán bệnh lồng ruột cấp tính, như thế nào lại đột nhiên bắt đầu dò hỏi tiền sử gia đình nữa?

Điều này có quan hệ gì à?

Mọi người đều giương mắt nhìn về phía Trần Thương, hơi khó hiểu.

Người bệnh Chu Chính không phải người ở thủ đô, đến thủ đô làm việc.

Làm việc bên ngoài, sợ nhất là gặp phải loại chuyện này, một khi không cẩn thận là sẽ mất mấy tháng tiền lương.

Chu Chính hơi mất mát.

Trần Thương nói với một bác sĩ Ngoại Khoa Tiêu hóa:

- Dẫn người bệnh đi chụp CT.

Bác sĩ trực ban vội vàng gật đầu.

Các bác sĩ khác nhìn Trần Thương, hỏi:

- Giáo sư Trần, xảy ra chuyện gì vậy? Người trưởng thành cũng có thể bị lồng ruột à?

Trần Thương nói:

- Có thể, nhưng... Người bệnh cũng không phải bẩm sinh đã bị lồng ruột, mà do ngã xuống đất.

Trần Thương không nói dối.

Nói tới việc này, Trần Thương đứng dậy đi ra ngoài, nhìn lão Dương và Chu Béo đang đứng ở bên ngoài nôn nóng chờ đợi.

Hai người này không muốn bị kiện, hạ quyết tâm, hoặc nhiều hoặc ít bồi thường chút tiền cho qua chuyện.

Nhìn thấy Trần Thương đi ra, hai người vội vàng đứng dậy.

- Bác sĩ, không sao chứ?

Chu Béo xấu hổ cười.

Trần Thương lắc đầu:

- Không, có việc.

Một câu làm cho sắc mặt hai người biến đổi, “mặt dài như cái bơm”.

- Sao lại thế này?

Lão Dương không nhịn được hỏi.

Trần Thương lấy kết quả siêu âm màu ra:

- Người bệnh bị lồng ruột, hiện tại chúng tôi đang chờ kết quả CT, có thể phải phẫu thuật.

Nghe thấy phải phẫu thuật, sắc mặt Chu Béo biến đổi.

Này mẹ nó làm phẫu thuật phải tốn không ít tiền

Lão Dương càng nhíu mày:

- Bác sĩ, tôi chưa từng nghe nói quăng ngã có thể bị lồng ruột, anh sẽ không lừa gạt hai người chúng tôi chứ?

Chu Béo nghe vậy, lập tức ánh mắt sáng lên, đúng vậy, lão Dương cũng là bác sĩ mà.

- Lão Dương cũng là bác sĩ, đã từng học tại chức ở bệnh viện Hiệp Hòa, anh đừng hòng lừa chúng tôi.

Trần Thương không khỏi cười nói:

- Tôi không cần phải lừa các anh, tôi chỉ nói cho các anh, nếu người bệnh truy cứu, hiện tại các anh đã là vụ việc dân sự, nếu trì hoãn thời gian chữa trị cho người bệnh càng lâu, các anh có thể sẽ trở thành gây trọng thương, thậm chí là gây tử vong cho nạn nhân… Cũng là không phải không thể nào.

Lão Dương lập tức nhăn mày, cười nịnh nói:

- Bác sĩ, anh cũng đừng hù dọa chúng tôi, tôi có quen biết với trưởng khoa Vương của Ngoại Khoa Tim mạch, anh xem có thể...

- Hơn nữa, tôi cũng hiểu chút y học, tôi còn chưa từng nghe nói bị ngã gây bệnh lồng ruột, nói không chừng vốn dĩ người bệnh đã bị lồng ruột, sau đó trùng hợp bị té ngã.

Trần Thương nghe thấy lời này thì lắc đầu nói với Tiểu Kha:

- Báo cảnh sát đi.

Nói xong, Trần Thương quay lại văn phòng bắt đầu hạ y lệnh.

Nhìn theo Trần Thương rời đi, Lão Dương nhăn mày.

Chu Béo vô cùng hoảng loạn:

- Lão Dương, làm sao bây giờ?

Lão Dương lấy di động ra, gọi điện thoại cho trưởng khoa Vương.

Trưởng khoa Vương là trưởng khoa của Ngoại Khoa Tim mạch, mang theo một tiểu tổ, thường xuyên liên hệ với họ để vận chuyển người bệnh.

Đêm nay vừa lúc trực cọc 2, thấy được có người gọi tới thì lập tức nhấc máy.

- Làm sao vậy? Hơn nửa đêm? Có người bệnh tới?

- Không phải, trưởng khoa Vương, tôi ở khoa cấp cứu gặp phải việc này...

Lão Dương thuyết minh sự tình một lần:

- Trưởng khoa Vương, anh phải đến giúp đỡ chúng tôi, nếu hai chúng tôi...

Trưởng khoa Vương nghe vậy thì do dự một lát rồi nói:

- Được rồi, tôi xuống xem sao.

Xuống khoa cấp cứu nhìn là nhìn, rốt cuộc họ có móc nối làm việc với nhau.

Nhưng nhìn và giải quyết vấn đề là hai việc khác nhau, trưởng khoa Vương sẽ không bởi vì hai người chạy xe dù mà làm mất lòng người cùng đơn vị.

Không lâu sau, Chu Chính được đưa trở về khoa cấp cứu, bác sĩ đi cùng cầm trong tay kết quả CT ổ bụng.

Không có gì ngoài ý muốn, là bệnh lồng ruột.

Trước mắt mặc kệ người bệnh còn có vấn đề nào khác hay không, trước hết vẫn cần giải quyết vấn đề quan trọng nhất là bệnh lồng ruột.

Chu Chính hơi ngượng ngùng hỏi:

- Bác sĩ, tôi có thể không làm phẫu thuật được không? Phẫu thuật xong phải nghỉ lâu, không thể đi làm, tôi chỉ uống thuốc có được không?

Anh không có quá nhiều ấn tượng đối với bệnh lồng ruột.

Lão Mã an ủi nói:

- Không sao đây, là họ đẩy ngã anh dẫn tới tổn thương, anh sẽ có bồi thường.

Chu Chính mang theo nghi vấn nhìn thoáng qua Trần Thương.

Trần Thương gật đầu.

Mà lão Dương thì kéo Trần Thương nói nhỏ:

- Bác sĩ, trưởng khoa Vương xuống đây, các anh nói chuyện một chút không?

Trần Thương mỉm cười:

- Cảnh sát hẳn là cũng sắp tới, các vị thoải mái nói chuyện đi.

Lão Dương lộ ra nụ cười khó coi:

- Bác sĩ, ngài còn trẻ, làm ở bệnh viện không đơn giản như vậy, ngài nói đúng không? Chúng ta không chừng có thể hợp tác...

Lúc này, trưởng khoa Vương xuống dưới.

Lão Dương vội vàng tiến lên tiếp đón:

- Trưởng khoa Vương, bên này, mời sang đây nói chuyện.

Nói xong, lôi kéo trưởng khoa Vương tới bên cạnh Trần Thương.

- Trưởng khoa Vương, anh bác sĩ trẻ này nói là... Trách nhiệm của chúng tôi... Hay là anh tìm chuyên gia khám lại giùm chúng tôi?

Lão Dương tươi cười nói.

Bên này sau khi trưởng khoa Vương nhìn thấy Trần Thương thì lập tức trợn tròn mắt

Đây là bác sĩ trẻ?

Đúng là rất tuổi trẻ...

Nhưng đây chính là Thái Thượng Hoàng của Ngoại khoa Tim mạch chúng tôi đấy

Bình Luận (0)
Comment