Trong lòng trưởng khoa Vương hốt hoảng.
Bây giờ anh rất sợ Trần Thương hiểu lầm mình là cùng một phe với mấy người Lão Dương.
Hôm nay anh không nên xuống dưới.
Không ngờ vừa xuống dưới thì đã “dẫm phải phân”, thật là xúi quẩy.
Còn tìm chuyên gia xem lại?
Toàn bộ Trung tâm cấp cứu còn có ai có thể có quyền uy hơn Trần Thương nữa?
- Giáo sư Trần, anh khám là được! Tôi tin tưởng kết quả chẩn bệnh của cậu
Trưởng khoa Vương cụp mi rũ mắt cười nhìn Trần Thương:
- Hai người đấy, “có mắt không biết Thái Sơn”, vị này chính là giáo sư Trần, cậu ấy sao có thể lừa các người?
Trần Thương nhìn thoáng qua Vương Huy, gật đầu.
Vương Huy này là thành viên nhóm thứ hai của lần huấn luyện “phẫu thuật bóc tách động mạch chủ” mở rộng này.
Trần Thương nhìn thoáng qua, cũng không nói gì.
Vương Huy nhìn Lão Dương và Chu Béo đã trợn tròn mắt, dùng sức chớp mắt vài cái ra hiệu:
- Các cậu phải nghe lời giáo sư Trần, lời cậu ấy nói chính là quyền uy.
Lão Dương không ngốc, tất nhiên đã nhìn ra manh mối.
Vương Huy tiếp tục nói:
- Giáo sư Trần là hội trưởng Hiệp hội Ngoại khoa Tiêu hóa Thế giới, tổ trưởng phân hội Ngoại Khoa Tiêu hóa của Học hội Ngoại khoa Tổng quát Y học Trung Hoa, cậu ấy là đại biểu quyền uy của Ngoại khoa Tiêu hóa trong nước. Cho nên, các người nghe lời giáo sư Trần là được, cậu ấy sẽ không hại các người
Lão Dương lập tức trợn tròn mắt.
Vị đại lão này trâu bò như vậy còn trực ca đêm?
Điên rồi à?
- Giáo sư Trần, xin lỗi xin lỗi! Vừa rồi... Tôi cũng sốt ruột, cứu người quan trọng, chúng tôi chắc chắn sẽ tích cực phối hợp.
Lão Dương vội vàng xin lỗi.
Anh không ngốc
Cho dù Ủy ban Điều giải tranh chấp trong y tế tiến hành xử lý và thẩm tra, căn cứ lớn nhất là kết quả thảo luận của ủy viên của Hội Y học Trung Hoa.
Trần Thương là tổ trưởng Ngoại khoa Tiêu hóa.
Cho nên... Lời Trần Thương nói trên cơ bản chính là kết quả thẩm phán.
Không thể nghi ngờ
Đây là tầm quan trọng của địa vị trong giới học thuật mà rất nhiều người không ý thức được.
Nhưng đặt ra một cái ví dụ nhỏ: Tranh chấp trong y tế có thể có, nhưng mọi người đã thấy vị đại lão trong giới học thuật nào từng có tranh cãi chưa?
Trần Thương giải quyết xong bên này, quay về trong phòng cấp cứu.
- Chuẩn bị súc ruột
Trần Thương nói một câu làm cho mọi người xung quanh sửng sốt.
- Không cần phẫu thuật à?
- Đúng vậy, đây là bệnh lồng ruột mà?
Trần Thương nhìn thoáng qua Chu Chính đang nằm trên giường, làm một cái biện pháp nhanh khôi phục.
Lão Mã nhìn thoáng qua Trần Thương, mặt lộ vẻ nghi ngờ.
Không phải sẽ có người bồi thường à?
Ít gì cũng phải bồi thường tổn thất sức khỏe chứ?
Bao gồm chi phí chữa bệnh.
Nhưng Trần Thương biết, cho dù phân chia trách nhiệm của hai bên trong vụ tai nạn thì bản thân người bệnh có bệnh lý nền cũng rất quan trọng, một bộ phận này, khẳng định là sẽ không được bồi thường.
Trần Thương chỉ có thể giúp Chu Chính lựa chọn một cái phương pháp điều trị tốt nhất, tiết kiệm tiền nhất.
Cố gắng tranh thủ ích lợi cho người bệnh.
…
…
Tiêu phí một ít điểm kỹ năng để đổi “Phương pháp điều trị bệnh lồng ruột: Kỹ thuật súc ruột trở lại vị trí cũ”.
Không nhiều không ít nhưng Trần Thương cảm thấy rất thực dụng.
Rốt cuộc, lãng phí một ít nước không sao cả, không cần phải cầm dao mổ.
Không chỉ ít tổn thương, hơn nữa cũng không tốn nhiều tiền.
Về tranh chấp giữa Chu Chính và Chu Béo, Trần Thương không muốn can thiệp quá nhiều.
Có đôi khi, Trần Thương cảm thấy làm bác sĩ rất đơn giản.
Nhưng làm một người bác sĩ thuần túy, quá khó khăn.
Nhưng làm một người bác sĩ thuần túy, cũng là hạnh phúc nhất.
Không cần lục đục với nhau, không thèm nghĩ anh lừa tôi gạt, đương nhiên, đây là chuyện không thể nào.
Ngay cả bản thân Trần Thương cũng không làm được, đương nhiên sẽ không yêu cầu người khác như vậy.
Bác sĩ trực ban đứng xung quanh nhìn Trần Thương, hơi khó hiểu, tại sao lại dùng kỹ thuật súc ruột để điều trị bệnh lồng ruột chứ?
Nếu thật sự có thể điều trị bằng kỹ thuật này, này sẽ là một lần cơ hội khó lường dành cho nhóm bác sĩ trẻ tuổi trực ban họ.
Người trẻ tuổi thành danh, cần giỏi một tay nghề nào đó.
Nhưng Lão Mã lại suy xét một vấn đề khác, người bệnh hình như còn có bệnh lý nền
Chẳng qua là phẫu thuật hay là súc ruột thì phải hỏi ý kiến người bệnh muốn thực hiện phương pháp nào.
...
Bên ngoài, Lão Dương và Chu Béo ngồi ở bên ngoài hơi thấp thỏm bất an.
Điều mà Chu Béo lo lắng là lát nữa cảnh sát tới thì phải làm sao bây giờ?
Mà Lão Dương thì dù sao cũng là bác sĩ, anh ngồi ở chỗ này suy xét làm thế nào để giải quyết chuyện này mới có thể ít tốn tiền nhất.
Chuyện này không liên quan tới Lão Dương, nhưng Chu Béo có quan hệ với anh.
Chu Béo nhìn Lão Dương:
- Làm sao đây, lão Dương?
Lão Dương hung tợn trừng mắt nhìn Chu Béo:
- Anh giỏi lắm! Ức hiếp người ta, một người giao cơm hộp
Chu Béo sâu kín thở dài:
- Sao tôi biết được cậu ta lại yếu đuối như thế chứ? Mẹ nó, yếu hơn cụ ông, không chịu được quăng ngã, vậy còn đi giao cơm hộp
Chu Béo thật là cạn lời rồi
Lão Dương cười giễu một tiếng:
- Một cái té ngã này, anh coi như làm không công cả tháng này, chưa biết chừng, cả đời này cũng có thể làm không công, muốn thử xem hay không?
Chu Béo là thật sự sợ
Xã hội này, nếu anh dám ra vẻ hống hách, xã hội sẽ “thân thiết” dạy anh làm người.
Đừng nói đánh người, đánh một bàn tay nhận án chung thân cũng là trường hợp đã từng xảy ra.
Chu Béo nói năng hùng hổ, nhưng trong lòng vừa sợ vừa bực bội.
- Lão Dương, anh tính toán giúp tôi, lần này tôi phải bồi thường bao nhiêu tiền?
Lão Dương cười giễu một tiếng:
- Ít nhất 30 000 tệ (khoảng 100tr VNĐ) ! Đó là còn chưa tính tổn thất kinh tế do không thể làm việc kiếm tiền trong thời gian dưỡng bệnh, đương nhiên, còn phải xem kế tiếp có còn tổn thương khác hay không, nếu có, khoản bồi thường này sẽ càng nhiều
Nghe thấy tin tức này, Chu Béo trực tiếp hoảng sợ.
Lão Dương bỗng nhiên nói:
- Tôi nói này, hiện tại tình huống chưa rõ ràng, anh trực tiếp đưa cho người ta 30 000 tệ, giải hòa đi.
- 30 000 tệ
Chu Béo trừng mắt, tràn đầy không cam lòng.
Lão Dương gật đầu:
- Lần đầu tiên tôi nghe thấy té một cái mà thành bệnh lồng ruột, trước nay tôi chưa từng thấy loại người bệnh này, nếu anh không chê phiền toái thì cứ ngồi chờ.
- Hơn nữa, làm xét nghiệm dùng máy móc vài cái là đi tong mấy chục ngàn tệ, anh cho rằng loại nghi nan tạp chứng này tốn ít tiền à?
Chu Béo do dự một lúc lâu, cắn răng nói:
- 30 000 thì 30 000
...
...
Trần Thương không biết ba người Chu Chính họ là nói chuyện với nhau ra sao, nhưng sau khi cảnh sát tới, hai bên đã xác định là giải quyết riêng.
Náo loạn lâu như vậy, cũng đã hơn 3 giờ.
Chu Chính thấy Trần Thương, cảm kích cười nói:
- Bác sĩ, cảm ơn ngài.
Trần Thương lắc đầu:
- Quyết định súc ruột chưa?
Chu Chính gật đầu.
Mọi người bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng.
Kỹ thuật súc ruột trở lại vị trí cũ không cần tiến hành trong phòng phẫu thuật, cũng không cần gây tê, nhưng yêu cầu tiến hành ở Khoa Phóng xạ, tuy vậy làm một lần kỹ thuật cũng không tốn bao nhiêu tiền.
Lão Mã giận Chu Chính không biết bảo vệ sức khỏe, nói:
- Chàng trai, hiện tại cậu còn có bệnh khác mà, kiểm tra không phải tốn tiền, chẳng may súc ruột thất bại, lại phải phẫu thuật, đều là tiền...
Chu Chính ôm bụng, xấu hổ cười, cũng không nói lời nào.
Thật ra Trần Thương cảm thấy Chu Chính lựa chọn rất chính xác.