Trần Thương bị loại ‘giang sơn đa kiều’ này gây ấn tượng, lại lần nữa quay đầu lại nhìn, trong ánh mắt anh đã tràn ngập ý chí chiến đấu.
Một màn này vừa vặn bị một vị ông lão hơn 60 tuổi tinh thần quắc thước nhìn thấy.
- Lãnh đạo, đây là Trần Thương.
Tiếu Nhuận Phương cười chỉ vào phía trước.
Ông lão hơi mỉm cười, khẽ gật đầu:
- Ừm, không tệ
Tiếu Nhuận Phương hơi sửng sốt, anh và Tào Ngu liếc nhìn nhau, hơi giật mình.
Chỉ một cái liếc mắt này là có thể làm cho lãnh đạo cho một cái đánh giá không tệ à?
…
…
Trong phòng riêng.
Một bàn chỉ có năm người.
Trần Thương, Tiếu Nhuận Phương, Tào Ngu, một người thư sinh đeo kính, một ông lão tinh thần quắc thước.
Vu Y cũng không tiến vào trong phòng, đi tới trước cửa, mỉm cười với Trần Thương rồi đứng dậy rời đi.
- Giáo sư Trần, trường hợp này tôi không thể tham dự được
Nhưng mà sau khi Trần Thương nhìn thấy ông lão kia, nói thật là thật sự giật nảy mình.
Người này chính là khách quen của đài truyền hình
Trần Thương không ngờ là ông lão này mời mình ăn cơm.
Nghĩ đến đây, Trần Thương hơi thấp thỏm bất an, thậm chí... Là cảm thấy vinh hạnh xen lẫn hoảng sợ
Ông lão giống hệt như trong TV, mặc áo sơ mi cộc tay, quần âu, tóc chải chuốt rất gọn gàng, tuy rằng nếp nhăn trên mặt có thể nói rõ tuổi đã cao, nhưng tinh thần phấn chấn, có vẻ càng già càng dẻo dai.
Nhìn thấy Trần Thương, ông lão không hề lên mặt, mỉm cười gật đầu:
- Mời ngồi
Trần Thương vội vàng nói lời cảm ơn.
- Không cần câu nệ, hôm nay là bữa tiệc chào mừng cậu.
Trần Thương hơi câu nệ, thật sự là không thể phóng túng.
Tiếu Nhuận Phương giới thiệu cho Trần Thương:
- Người này chính là giáo sư của Học viện Khoa học Trung Quốc: Giáo sư Kỳ Liên Sơn, giáo sư Trần, sau này các anh sẽ phải liên hệ với nhau nhiều đấy.
Trần Thương đứng dậy bắt tay.
Trần Thương hơi cảm khái, người trên bàn tiệc này thật là lợi hại
Tự mình... Cũng có thể tự định ra quan chức
Ở đâu có thể tìm được quy cách như vậy?
Thực đơn đồ ăn của Đại lễ đường Nhân Dân rất đơn giản.
Lão Mã đã cầm thực đơn tới.
Nhưng mà...
Trần Thương phát hiện thức ăn trên bàn tiệc này của mình hình như không giống như bàn tiệc của Lão Mã.
Ông lão hỏi Trần Thương không ít vấn đề.
Trần Thương lần lượt trả lời.
Đều là chuyện nhà, hỏi nhiều hơn về cuộc sống và công tác.
Khiến cho Trần Thương có loại cảm giác thoải mái như tắm mình trong gió xuân.
Loại cảm giác giữa hai bên có khoảng cách lập tức biến mất.
Nguyên bản cho rằng loại nhân vật lớn này không phải “khí nuốt núi sông” ăn to nói lớn, thì cũng “không giận tự uy” vô cùng uy nghiêm, nhưng anh thật sự không thể tưởng tượng được, trên bàn ăn chỉ là một ông lão hòa ái.
Trong lúc nói chuyện còn nhắc tới lão Tần.
Ông lão bỗng nhiên cười nói:
- Tôi nghe nói cậu chẩn bệnh rất lợi hại, bằng vào một đôi tay là có thể chẩn bệnh ra bệnh tật, có thời gian rảnh thì phải đến kiểm tra sức khỏe cho tôi chứ
- Con người ấy mà, tuổi cao rồi, thân thể đều không tốt lắm.
Nói đến chuyên môn, Trần Thương cũng thả lỏng tinh thần.
Gật đầu cười nói:
- Vâng, ông có nhu cầu thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi.
Tiếu Nhuận Phương cười nói:
- Lãnh đạo, hiện tại giáo sư Trần là thành viên của Ủy ban Bảo vệ sức khỏe Trung ương, tôi có thể sắp xếp cho cậu ấy làm chuyên gia bảo vệ sức khỏe cho ông.
Ông lão mỉm cười:
- Chờ sau này tôi tới thủ đô rồi nói sau
Nói xong, ông lão nhìn Trần Thương nói:
- Đông Dương cũng không tệ, là thành phố trung bộ, là một then chốt đầu mối giao thông.
- Người trẻ tuổi phải dám nghĩ dám làm, Đông Dương cũng có tương lai
- Nghiêm túc làm, có thời gian tôi sẽ tới Đông Dương xem, hy vọng sẽ mang đến sự đổi mới cho ngành y tế Đông Dương.
Trần Thương gật đầu.
Một bữa cơm, ăn rất thoải mái.
Không có kiểm tra, không có câu nệ, rất tùy ý.
Cuối bữa tiệc, ông lão đột nhiên hỏi Trần Thương:
- Lần này, cậu làm rất tốt, làm vẻ vang cho đất nước, tổ quốc cũng không thể tủi thân cậu.
- Cậu muốn khen thưởng gì?
Trần Thương mặt đỏ lên, lắc đầu.
Khen thưởng?
Anh thật sự không muốn thứ gì.
Nhưng hôm nay ông lão chiêu đãi đầy đủ lễ nghĩa khiến cho trong lòng Trần Thương tràn đầy chí khí muốn vươn tới trời cao.
Bất chợt, từ trong miệng Trần Thương buột miệng thốt ra một câu:
- Quân lấy quốc sĩ đãi ta, ta đương lấy quốc sĩ báo chi*
(*đất nước đối xử tốt, tôn trọng bản thân, cho nên bản thân hồi báo bằng cả tấm lòng của kẻ sĩ. TQ còn có câu là kẻ sĩ vì tri kỷ của mình mà chết.)
Một câu nói của Trần Thương lập tức khiến cho mọi người trên bàn tiệc đều an tĩnh lại.
Mọi người nhìn chằm chằm Trần Thương, trong thời gian ngắn đều là sững sờ.
Ông lão nghe thấy câu này, lại sắc mặt vui vẻ.
- Rót rượu
Người đàn ông đứng sau nghe thấy vậy, vội vàng nói:
- Lãnh đạo, bây giờ ông...
Ông lão sang sảng cười:
- Tình cảnh này, cần phải có rượu, không có rượu, chỉ là hợp với tình hình.
- Hay cho một câu ‘quân lấy quốc sĩ đãi ta, ta đương lấy quốc sĩ báo chi’
- Người trẻ tuổi, tới, tôi kính cậu một ly.
Trong lúc nói chuyện, ông lão bưng lên ly rượu chạm ly với Trần Thương.
Trần Thương nghe vậy, mặt đỏ lên, trong ngực bốc lên một luồng khí nóng.
Rượu còn chưa uống, người đã say rồi
Trong thiên hạ này, có thể được vị này kính rượu có bao nhiêu người?
Trần Thương không biết.
Những người khác vội vàng giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
- Hay
- Người trẻ tuổi, có chuyện gì thì cứ tới tìm tôi, chỉ cần là có lợi cho nhân dân, có lợi cho tổ quốc, tôi đều sẽ duy trì, tôi cũng sẽ là hậu thuẫn của cậu
Sau đó, mọi người không uống thêm một ly rượu nào nữa.
Trước khi đi, chai rượu bị Trần Thương mang đi.
Anh muốn mang về uống với cha và cha vợ.
Trên bình rượu có đánh dấu của Đại lễ đường Nhân dân.
Đi ra từ bên trong Đại lễ đường Nhân dân, Trần Thương đi theo sau ông lão, ông lão luôn mãi dặn dò Trần Thương.
...
Mà bên này, Dư Dũng Cương vừa mang theo thành viên của tổ Đao Nhọn đi ra từ Đại lễ đường Nhân dân.
Mọi người đều hơi hưng phấn và kích động.
Rốt cuộc ở chỗ này được lãnh đạo mở tiệc chiêu đãi, mọi người có thể khoe ra loại vinh dự này cả đời.
Đừng nói lão Mã, ngay cả Dư Dũng Cương đứng cạnh cũng hơi hưng phấn bừng bừng.
Bên này, lãnh đạo còn đứng ở bên cạnh, chủ nhiệm Ủy ban Bảo vệ sức khỏe Quốc gia cũng vừa nói vừa cười với mấy người.
Sau khi ra ngoài, lãnh đạo nhìn thấy đoàn người phía trước, lập tức sửng sốt một chút.
Vội vàng cáo biệt đám người Dư Dũng Cương
Ngay cả lãnh đạo Ủy ban Bảo vệ sức khỏe Quốc gia cũng thấy được lãnh đạo trực tiếp của mình, chủ nhiệm Tiếu.
Hai người vội vàng chạy chậm hướng tới phía trước.
Dư Dũng Cương vừa nhìn thấy năm người phía trước, khẽ nhíu mày:
- Tại sao tôi có cảm giác người này hơi quen mặt thế?
Từ Ái Thanh không nhịn được nói:
- Đó không phải... là chủ nhiệm Tiếu hay sao? Người bên cạnh là ai vậy?
Lý Việt đứng bên cạnh buột miệng nói:
- Hình như là vị lãnh đạo kia
Lão Mã chợt bừng tỉnh hiểu ra:
- Trách không được họ vội vàng đuổi theo như vậy.
Nói tới đây, lão Mã cười cầm lấy di động:
- Để tôi gửi một vài bức ảnh cho Trần Thương, cho cậu ta xem quang cảnh ở Đại lễ đường Nhân dân
Nói xong, Lão Mã tự chụp ảnh mình đứng ở Đại lễ đường
Sau đó nói với Từ Ái Thanh:
- Lại đây, giúp tôi chụp ảnh với cái bối cảnh này một chút