Chụp ảnh xong xuôi, Lão Mã hài lòng gửi ảnh cho Trần Thương.
Bên này, di động của Trần Thương vang lên, Trần Thương nhìn thấy ảnh selfie của Lão Mã gửi tới, đang muốn khinh thường trả lời lại.
Rốt cuộc bản thân anh hôm nay cũng tới Đại lễ đường.
Chẳng qua...
Anh bỗng nhiên phát hiện bối cảnh trong ảnh của Lão Mã hình như rất quen thuộc.
Anh không ngừng phóng lớn bức ảnh lên
Không thể không nói.
Camera 360 của Huawei thật sự là quá xịn.
Sau khi Trần Thương phóng đại bức ảnh, rõ ràng thấy được khuôn mặt của mình, vẫn như cũ rất tuấn tú.
Trần Thương không nhịn được nở nụ cười.
Anh cầm lấy di động nhắn tin trả lời Lão Mã một câu:
- Anh phóng đại ảnh lên mà xem.
Lão Mã bên này ban đầu nhận được tin nhắn WeChat của Trần Thương thì còn chưa kịp hiểu được.
Cái gì “phóng lớn ảnh lên mà xem”?
Chẳng lẽ ý của Trần Thương là: Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo?
Nghĩ đến đây, Lão Mã suýt nữa phì cười.
Chẳng qua, đúng lúc này, anh phóng lớn ảnh chụp lên hết cỡ.
Lập tức
Lão Mã đột nhiên phát hiện trong ảnh chụp có một gương mặt quen thuộc
Gương mặt này...
Thật là đậu móa, vô cùng đáng ghét
Lúc này, bỗng nhiên lão Dư nói:
- Ồ? Mọi người xem, đi theo chủ nhiệm Tiếu và các lãnh đạo, có phải là Trần Thương hay không?
Lời nói của Dư Dũng Cương lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người
Mọi người theo tiếng mà nhìn, phát hiện người trẻ tuổi kia thật sự rất quen mặt.
Bất kể là thân cao, hình thể hay là quần áo, đều rất quen.
- Đó hình như chính là Trần Thương
Từ Ái Thanh đờ đẫn nói, cô rất quen thuộc bộ áo thun Metersbonwe và quần Uniqlo của Trần Thương, còn có một đôi giày chạy đua có giá trị nhất trên người.
Người này không phải Trần Thương còn có thể là ai nữa chứ?
Nói tới đây, mọi người đều sững sờ
Tại sao Trần Thương lại ở đây?
Nơi này chính là Đại lễ đường Nhân Dân Mà?
Hơn nữa, người bên cạnh Trần Thương là chủ nhiệm Tiếu của Ủy ban Bảo vệ sức khỏe Quốc gia, còn có vị lãnh đạo kia.
Nghĩ đến đây, mọi người hai mặt nhìn nhau.
- Sao Trần Thương lại tới đây?
Mọi người sôi nổi lắc đầu, nhìn về phía lão Mã.
Rốt cuộc lão Mã là người quen thân nhất với Trần Thương trong đám người ở đây.
Mà giờ này khắc này.
Trong lòng Lão Mã càng phức tạp hơn.
Giống như bị dao xẻo trong lòng.
Vốn dĩ cho rằng khó lắm mới có thể thành công làm màu, không ngờ, thật sự là không ngờ vẫn thua ở trong tay Trần Thương.
Lúc này, lão Mã thật sự chịu phục.
Một bộ quần áo Metersbonwe và Uniqlo cũng có thể tiến vào sảnh tiệc?
Còn có thể chuyện trò vui vẻ với các lãnh đạo?
Đây là cảnh giới gì?
Trong thời gian ngắn, lão Mã cảm thấy vô cùng mất mát.
Đúng lúc này, anh nhìn thấy Trần Thương sôi nổi bắt tay với các lãnh đạo của Ủy ban Bảo vệ sức khỏe Quốc gia.
Trong lòng mọi người vô cùng ghen ghét.
Rốt cuộc Trần Thương đã làm ra chuyện long trời lở đất gì mà có thể có được quy cách cao như thế?
Lúc này, Trần Thương chào tạm biệt mọi người, đi về phía đám người Mã Nguyệt Huy.
Cười chào hỏi:
- Trưởng khoa Dư, tổ trưởng Mã, xin chào mọi người
Mọi người sôi nổi cười gật đầu:
- Tiểu Trần, cậu cũng tới đây à?
Trần Thương thản nhiên gật đầu:
- Đúng vậy, trong lúc ăn cơm, không tiện lấy di động ra cho nên không nói cho mọi người.
Nói xong, Trần Thương chớp mắt vài cái ra hiệu với Mã Nguyệt Huy, làm cho lão Mã giận mà quay mặt đi.
Anh, Mã Nguyệt Huy, vĩnh viễn không chịu thua
...
Sau khi Trần Thương trở lại trong khoa, quyết định bắt đầu huấn luyện một chút cho mọi người về bóc tách động mạch chủ của nhà họ Trần.
Tiến hành giảng bài.
Tuy rằng hiện tại kỹ thuật này còn chưa truyền ra bên ngoài với quy mô lớn, nhưng có lẽ không được bao lâu thì sẽ bị rất nhiều người biết được.
Chờ tới Đại hội Tim mạch AATS 2020 được tổ chức thì khẳng định phải công bố kỹ thuật, nếu đã như vậy, thà rằng nhân lúc còn sớm mà trước tiên tiến hành huấn luyện cho mọi người.
Giữa trưa uống một chén rượu cũng không ảnh hưởng gì, có lẽ lượng rượu cũng chỉ tương đương với lượng thuốc trong hai chai Hoắc Hương Chính Khí mà thôi.
Bởi vậy, có phẫu thuật thì cứ làm phẫu thuật, có công tác thì cứ công tác như thường.
Sau khi ca phẫu thuật kết thúc, Trần Thương gọi mọi người lại, đang chuẩn bị tiến hành huấn luyện.
Bỗng nhiên một chiếc chuông điện thoại vang lên.
- Giáo sư Trần, có người của Cục Công An tới tìm anh.
Cuộc gọi là gọi từ phòng y tá trực, Dương Khiết hình như hơi bất an.
Bởi vì, nhóm người này hùng hổ xông tới, hơn nữa, lúc hỏi có chuyện gì thì đối phương nói ‘cần phải bảo mật’
Trần Thương nghe vậy thì lập tức sửng sốt một chút.
Mình không phạm tội gì mà?
Trong lúc Trần Thương do dự, giọng nói của một người đàn ông vang lên.
- Giáo sư Trần, tôi là Tiêu Lĩnh, Cục Công An khu Triều Dương, chúng tôi bên này có việc muốn nhờ anh giúp một chút, hiện tại anh có thời gian gặp chúng tôi không?
Nghe thấy đối phương giới thiệu bản thân và lý do đến, lúc này Trần Thương mới nhẹ nhàng thở ra.
Tiêu Lĩnh là phó cục trưởng của Cục cảnh sát khu Triều Dương, lần trước, sau khi Trần Thương về thủ đô đã hỗ trợ chẩn bệnh cho một người ở Trung tâm Cấp cứu, hai bên đã từng gặp nhau một lần.
Trần Thương hỏi một câu:
- Gấp lắm à?
Tiêu Lĩnh ừ một tiếng, trầm giọng nói:
- Việc lớn liên quan tới mạng người.
Nghe vậy, Trần Thương lập tức nói:
- Được, chờ tôi một lát, tôi đang ở trong phòng phẫu thuật, lập tức đến ngay.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Trần Thương nhìn mười hai người đang ngồi trong phòng, không nhịn được nói.
- Hôm nay đặt ra một nhiệm vụ cho mọi người, trở về xem lại tất cả phân loại của bóc tách động mạch chủ.
- Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ giảng về phân loại bóc tách động mạch chủ.
Mọi người nghe vậy, đều khẽ nhíu mày:
- Phân loại bóc tách động mạch chủ?
Việc Trần Thương dùng phân loại bóc tách động mạch chủ trong hội chợ tổ chức ở Abu Dhabi mà chiến thắng vẻ vang, rất rõ ràng còn chưa truyền tới nơi này.
Đám nhi đồng lớn tuổi sinh ra ở trong hạnh phúc mà không biết phúc hiện tại một chút cũng không hiểu được sự bi thương và sợ hãi của Antony, hội trưởng Hội Tim mạch học Thế giới.
Càng hoàn toàn không biết gì đối với sự lo âu của Campbell cả.
Nếu lúc này những người đó biết được tin tức Trần Thương sắp giảng bài, tuyệt đối sẽ xa xôi vạn dặm đi tìm tới nơi này.
Trần Thương cũng không thèm quan tâm mọi người nghĩ gì, đứng dậy rời khỏi phòng phẫu thuật.
Trở lại văn phòng, Trần Thương nhìn thấy bốn năm người cảnh sát đứng ở trong đại sảnh của Khoa Cấp cứu, Tiêu Lĩnh đi qua đi lại, rõ ràng hơi sốt ruột.
Nhìn thấy Trần Thương đi tới, Tiêu Lĩnh vội vàng đón tiếp.
- Cục trưởng Tiêu, chào anh.
Trần Thương trực tiếp tiến lên vỗ vai Tiêu Lĩnh.
Tiêu Lĩnh xoay người, nhìn thoáng qua Trần Thương, vội vàng nói:
- Đi, giáo sư Trần, đi Cục Công An thành phố với tôi một chuyến.
Trần Thương không nhịn được hỏi:
- Xảy ra chuyện g?
Tiêu Lĩnh nhíu mày, hít sâu một hơi:
- Chuyện này tương đối phức tạp, lên xe rồi nói.
Trần Thương sửng sốt, đi theo Tiêu Lĩnh đi ra bên ngoài.
Lúc này, hai chiếc xe cảnh sát ngừng ở cửa.
Trần Thương và Tiêu Lĩnh trèo lên chiếc xe đằng trước.