Chúng ta liên tục vén lên tấm khăn che mặt bí ẩn của thế giới, nắm vững càng ngày càng nhiều kiến thức chữa bệnh, cùng lúc đó cũng biết được càng ngày càng nhiều bệnh tật.
Nếu như căn cứ theo định luật 5% đã biết thì khả năng hiểu biết của chúng ta đối với cơ thể người cũng chưa tới 5%
Thế nhưng, cũng không có nghĩa là chúng ta phải phủ định khoa học.
Bởi vì chúng ta thông qua 5% tri thức này, đã thay đổi quá trình biến đổi sức khỏe của nhân loại.
Phát triển, chung quy là cần một quá trình.
Vì lẽ đó, y học cũng như thế.
Rất nhiều bệnh chúng ta vẫn chưa biết, nhất định phải cẩn thận tìm hiểu, có thể nắm vững là tốt nhất
Khi nghĩ tới đây, Trần Thương quả thực lấy ra một viên “Đá mô phỏng”
Nếu như anh chưa nắm chắc kỹ thuật phẫu thuật, Trần Thương sẽ không do dự mà sử dụng nó
Khi bác sĩ đối mặt với người bệnh, sẽ không bởi vì bệnh nhân chỉ là một bà cụ quê mùa nên sẽ không ngó ngàng tới, càng không phải vì nằm trên giường bệnh là một quan lớn hay người giàu có mà khúm núm sợ sệt.
...
Ở bên này, Hoàng Thu Dĩnh nghe thấy Trần Thương đồng ý, trong lòng thật sự có hơi vui mừng.
- Được! Giáo sư Trần vất vả rồi! Lần này thật là làm phiền anh
Trần Thương không thèm để ý vẫy tay một cái:
- Là việc nên làm thôi
Hoàng Thu Dĩnh thấy Trần Thương không vì cậy có tài mà khinh người, lập tức tăng thêm thiện cảm
Thế nhưng vào lúc này, còn có một chuyện khác rất quan trọng cần xử lý.
Chuyện này đối với Hoàng Thu Dĩnh cũng rất phiền phức.
Đó chính là tìm người nhà nói chuyện
Căn bản lúc chưa biết căn bệnh này, người nhà bệnh nhân đều nói bệnh nhân bị sóng siêu âm đánh bị thương! Nếu như biết rõ tình huống nguy hiểm như vậy, nên làm thế nào bây giờ!?
Vấn đề bây giờ là nên nói như thế nào đây?
Bản thân Hoàng Thu Dĩnh chỉ mới nghe nói qua vỡ tĩnh mạch chậu tự phát, thế nhưng cũng không hiểu rõ về căn bệnh này.
Nghĩ tới đây, Hoàng Thu Dĩnh không nhịn được,nói:
- Giáo sư Trần, anh có thể giúp chúng tôi giải thích một chút vì sao bệnh nhân lại xảy ra tình trạng vỡ tĩnh mạch chậu tự phát không?
Lúc này, mấy chủ nhiệm xung quanh cũng dựng tai lên nghiêm túc nghe câu trời.
Ca bệnh hôm nay chắc chắn sẽ trở thành chuyện không thể quên trong cuộc đời của bọn họ, vì có rất nhiều bệnh, cả đời đều không gặp được.
Trần Thương giải thích nói:
- Kỳ thật, lúc bắt đầu tôi cũng không nghĩ tới là loại bệnh này.
- Có thể nghĩ tới căn bệnh này, cũng may có các chủ nhiệm giúp đỡ, sau khi mọi người loại trừ rất nhiều căn bệnh thông thường, suy nghĩ của tôi đã mở rộng một chút.
Cho dù nịnh hót cũng không có tác dụng
Trần Thương nói lời nịnh hót, để các vị chủ nhiệm không mức quá mất mặt.
Trong lúc nhất thời, thiện cảm của mọi người đối với Trần Thương tăng lên rất nhiều
Một thanh niên ưu tú như vậy, cái gì cũng biết
Trần Thương tiếp tục nói:
- Hiếm thấy bệnh nhân nữ phát bệnh phía bên trái sườn, nguyên nhân khó mà xác định được, mấy nhân tố kia khiến tôi nghĩ đến bệnh này
- Nói như vậy, cho đến nay mới phát hiện tất cả trường hợp người vỡ tĩnh mạch chậu tự phát chỉ có hai ca là bên phải, về cơ bản đều là bên trái, mà nguyên nhân là tĩnh mạch chậu chung bên trái bị động mạch chậu chung chèn ép.
Lúc làm các động tác xoay người, ho khan hoặc đại tiện, áp lực ở động mạch chậu chung bên phải với dây chằng háng ở giữa xương chậu tĩnh mạch bên trái sẽ gia tăng, có thể dẫn đến vỡ mạch.
Mà người bệnh lại không nằm nghiêng bên trái, chính là vị trí đặc biệt vốn làm tăng áp lực bên trong mạch máu vốn đã yếu gây ra.
Nói tới đây, Trần Thương tiếp tục hỏi:
- Hôm qua người bệnh làm siêu âm xong, sau đó ngã xuống mặt đất, có phải là do bên phải sinh ra áp lực do thay đổi tư thế!?
Hoàng Thu Dĩnh vội vàng nói:
- Tôi đi gọi người nhà
Không lâu sau, Thôi Cát Thắng đi nhanh vào phòng, sau khi thấy Trần Thương, liền rất vui vẻ
Ông căn bản không biết vỡ tĩnh mạch chậu tự phát.
Thế nhưng ông biết rõ la do Trần Thương chẩn đoán
- Giáo sư Trần, anh thật lợi hại, thật cảm ơn
Nghe từng câu cảm ơn này, Trần Thương có chút xấu hổ, thậm chí nhìn khuôn mặt tươi cười này, nói tình huống chân thật cũng có xấu hổ.
Có đôi khi, làm bác sĩ rất khó
Chúng ta người nào chả muốn tốt khoe xấu che.
Thế nhưng... Nghề nghiệp không cho phép, điều duy nhất chúng ta là thành thật và thẳng thắn.
Mặc dù những thứ này rất tàn khốc, bác sĩ có tình cảm, thế nhưng bệnh tật không có tình cảm.
Trần Thương thở dài, có nhiều thứ không thể nói dối được, vậy thì phải nghiêm túc nói chuyện cùng nhau trao đổi mới có thể giải quyết vấn đề
Cũng như việc người nhà của bệnh nhân nói người bệnh bị sóng siêu âm làm bị thương.
Không phải bọn họ muốn hung hăng càn quấy gây chuyện, mà đơn giản là họ không hiểu
Tuyệt đối không nên chế giễu
Cũng không phải là mỗi người đều phải có kinh nghiệm chín năm đi học như anh, thậm chí kinh nghiệm học nhiều hơn.
Bọn họ có thể là xuất thân nông thôn, căn bản chưa gặp qua siêu âm, chưa bao giờ dùng qua CT, chưa nghe nói qua hạch từ.
Nghĩ tới đây, Trần Thương kéo tay Thôi Cát Thắng, ngồi xuống.
- Chú Thôi, tôi thông báo cho chú một chút tình huống của bệnh nhân.
Thôi Cát Thắng bị Trần Thương kéo tay, có chút nhăn nhăn nhó nhó xấu hổ, muốn rút tay về.
- Không sao, Giáo sư Trần, chúng tôi tin tưởng anh! Anh sẽ không hại chúng tôi
Thôi Cát Thắng vừa cười vừa nói.
Trần Thương gật đầu:
- Ừm, lúc dì ngã sấp xuống, có phải là sườn phải chạm đất không?
Sau khi Thôi Cát Thắng nhớ lại, gật đầu nhẹ.
- Cô ấy quá béo, lúc ngồi xuống không đứng vững, cơ thể bên phải trực tiếp ép xuống, rồi ngã xuống
Sau Khi Trần Thương nghe xong, thở dài:
- Chú Thôi, tình huống của dì là như thế này, cô ấy là vỡ tĩnh mạch chậu tự phát sườn bên phải
Thôi Cát Thắng cũng làm qua bí thư chi bộ thôn mấy năm, có chút kiến thức, thế nhưng... Chung quy vẫn chưa từng nghe qua căn bệnh này.
Ông nhịn không được hỏi:
- Trần giáo sư, bệnh này... Có nghiêm trọng không?
Khi Thôi Cát Thắng hỏi thì cũng vừa cười vừa hỏi, trông cứ như rất bình thường, giống như đang đùa giỡn.
Trần Thương nhìn ông già, liền an ủi:
- Ca bệnh này thật sự rất nặng, là một căn bệnh hiếm thấy! Trên toàn thế giới cho đến hiện tại chưa đến 40 ca
Thôi Cát Thắng lập tức sửng sốt
Cái bà này, cái gì cũng bình thường, cả một đời chỉ biết làm việc, thế mà hôm nay lại mắc phải một căn bệnh hiếm.
Trên toàn thế giới có hơn 7 tỉ người, tổng số không đến 40 người mắc bệnh, vậy mà bà ta lại mắc căn bệnh đó
Thôi Cát Thắng thật sự là bị dọa sợ rồi
Mặc dù, bà ta suốt ngày gào to, khoe khoang, tuy người trong thôn không có kiến thức gì, nhưng lại biết ăn mặc dễ nhìn hơn so với mấy người thích nhảy múa trong quảng trường thành phố
Thế nhưng... Cả một đời như vậy, ba ngày không ăn mì sợ do chính bà ta kéo có chút không quen, cứ nhớ nhớ cái mùi vị của mì sợ ấy.
Thôi Cát Thắng nói nhỏ trong miệng, trong lòng lại tràn đầy mây đen, nhổ nước bọt nói:
- Bà già này làm sao lại gặp phải căn bệnh hiếm gặp như vậy chứ
Hình như trong lòng của Thôi Cát Thắng lại cảm thấy có hơi lo sợ, thở dài:
- Chuyện kia... Giáo sư Trần, bệnh này có thể trị không?
Trần Thương nhìn bệnh nhân như vậy, nhịn không được nói:
- Chúng ta cứ hy vọng sẽ có kết quả tốt