Nghe thấy lời này, ông cụ mới thở phào nhẹ nhõm:
- Giáo sư Trần, làm phiền anh rồi! Anh hãy mau chóng cứu lấy bà ta, cả một đời bà ta đều chịu khổ, vất vả kiếm tiền cho con ăn học, cứ tưởng sẽ có thể đến thủ đô hưởng phúc, kết quả lại như thế
- Bà ta làm sao có thể mắc bệnh được chứ!?
Trần Thương giải thích nói:
- Nguyên nhân chủ yếu vẫn là bệnh tiểu đường, bệnh tiểu đường đã tồn tại nhiều năm trong cơ thể như vậy, vậy mà mãi không khống chế được lượng đường máu, mỗi ngàymột tăng. Trạng thái tăng đường máu rất dễ làm cho các mạch máu thay đổi, mà mạch máu bản thân không khỏe làm ảnh hưởng đến công năng của các nhân tố bên trong. Với lại thành tĩnh mạch chậu yếu có thể là nguyên nhân chủ yếu làm cho thành tĩnh mạch chậu vỡ tự phát.
Sau khi phụ nữ đến thời kì tiền mãn kinh, estrogen sẽ bị hạ xuống, cơ trơn mạch máu và các sợi collagen đã bị thay đổi thoái hóa tính, khả năng dẫn đến tính đàn hồi của tĩnh mạch mạch vách giảm xuống. Mà loại bệnh này, 85% người bệnh là phụ nữ từ 60 tuổi trở lên
Sau khi nghe xong, Thôi Cát Thắng thở dài:
- Mọi người sống trong thôn rất đơn giản, nếu không phải mấy năm nay, quốc gia bắt đầu kiểm tra bệnh mãn tính, chúng tôi đều không biết trong thôn có nhiều người mắc bệnh mãn tính đến như vậy
- Mà bà ta mắc bệnh như vậy, ai... Đều tại tôi cả
Vào lúc này, Hoàng Thu Dĩnh bên này vội vàng cầm tới đơn cam kết sau khi được giải thích một loại.
- Cát Thắng, đây là giấy cam kết sau khi được giải thích... Đây là thông báo bệnh tình nguy kịch... Cần ông ký tên để chuẩn bị phẫu thuật gấp
- Bệnh này, trị càng sớm, càng tốt
Hoàng Thu Dĩnh an ủi.
Thôi Cát Thắng gật đầu, từ túi áo sơ mi của mình lấy ra một cây bút để ký tên vào vị trí ký tên
Đời này, ông ta thích mặc áo sơ mi trắng quần tây, nên vợ ông ta lúc nào cũng sẽ giặt sạch, trong túi áo của ông ta lúc nào cũng có cắm một cây bút.
Khi đặt bút ký tên vào tờ giấy, tay ông ta có chút run rẩy, ông ta sợ rằng lần này ký tên, sau này sẽ không còn được gặp bà ta nữa.
Sau này còn một mình, cho dù ông ta có ăn sơn hào hải vị thì cũng sẽ cảm thấy không thơm, không ngon chút nào.
Quảng trường múa Bắc Kinh ai ai cũng xinh đẹp, nhưng cũng không bằng một tô mì do chính cô vợ nhà mình nấu
Cả một đời, bản thân Thôi Cát Thắng luôn luôn oán giận với bà ta.
Nhưng giờ khắc này, ông ta mới phát hiện, cả đời này, người ông luyến tiếc không phải là con cái.. Mà là người chính mình chê nửa đời người, còn gọi bà ta là bà già điên.
Trong lúc nhất thời, trong mắt của Thôi Cát Thắng lại có hơi ươn ướt.
Ông ta lau nước mắt, nhẹ gật đầu với Trần Thương, rời khỏi văn phòng.
Hoàng Thu Dĩnh thấy dáng vẻ ông ta như vậy, cũng có chút xúc động.
Vợ chồng ở bên nhau giúp đỡ nhau đến già, cũng là một người bạn đồng hành
Trần Thương thấy bóng lưng ông ta cảm thấy dường như cô đơn hơn rất nhiều, anh kiến quyết phải cứu được người này
Nói thế nào cũng là người hâm mộ của mình
Nghĩ tới đây, anh không nhịn được bật cười.
Bên này, Hoàng Thu Dĩnh ký tên vào giấy, sau đó nhẹ nhàng thở ra, bà không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy.
Tất cả mọi chuyện may mắn đều có Trần Thương
Sau khi Thôi Cát Thắng đi ra ngoài, đi đến căn phòng của bạn già, vuốt ve bà bạn của mình, một đôi bàn thay thô ráp cả một đời làm việc vất vả, những vết nhăn hiện rõ trên khuôn mặt.
Đôi bàn tay này nhìn như thế nào cũng không giống tay của người phụ nữ
Đã làm việc vất vả trong một khoảng thời gian dài, trồng trọt cả một đời, nuôi heo nửa đời người, vất vả nửa đời...
Thôi Cát Thắng cười cười:
- Bà già, chờ bà phẫu thuật xong, tôi nhất định sẽ chăm sóc bà.
Vốn dĩ người phụ nữ còn ôm bụng rên rỉ, thở không ra hơi, mở to mắt:
- Ông đến đây, tôi biết là ông đang chờ tôi phẫu thuật để có thời gian cùng với đám đàn bà kia đi khiêu vũ mà
Nghe lấy bà ta nói, Thôi Cát Thắng nhếch miệng nở nụ cười.
- Không khiêu vũ, không khiêu vũ
- Tôi gần đây đã học được khiêu vũ, chờ đến lúc bà khỏi bệnh, tôi sẽ dạy cho bà khiêu vũ, để bà là bạn nhảy với tôi
- Tôi mới không học đâu
- Tôi thật vất vả mới học xong, bà phải để tôi dạy bà chứ?
- Tôi... chân tôi bị tật, không học được...
- Tôi dạy cho bà, sau này mỗi ngày tôi đều sẽ luyện tập với bà, nhảy cho bà bớt mập một chút, không thể mỗi ngày đều uống thuốc
- Ông ghét bỏ tôi mập?
- Không phải, tôi sợ thân thể bà như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe
- Ông chính là chê tôi mập
...
Thôi Cát Thắng phát hiện, bà già của mình như thế mà lại biết làm nũng, ông cẩn thận suy nghĩ một chút, ai rồi cũng có lúc sẽ là một đứa trẻ mà thôi
Nếu như không phải cuộc sống này quá khó khăn ép buộc chúng ta phải trưởng thành, khả năng chúng ta đều có thể sẽ tùy hứng!?
Phòng mổ được bắt đầu chuẩn bị rất khẩn trương, gặp phải một ca bệnh hiếm thấy như vậy, tin tức rất nhanh được truyền ra trong bệnh viện, nên mọi người đều cực kỳ quan tâm với cuộc đại phẫu thuật này
Thậm chí bên bệnh viện đã thông báo cho người nhà, có thể giảm miễn chi phí chữa bệnh, thế nhưng toàn bộ hành trình phải phối hợp trị liệu cùng với kiểm tra.
Đây là Trần Thương giúp đỡ.
Anh nhìn ra áo sơ mi trắng của Thôi Cát Thắng là loại rẻ nhất chỉ tầm 20 tệ.
Bệnh viện có quy trình nghiên cứu khoa học về căn bệnh hiếm gặp này.
Vì lẽ đó Trần Thương cảm thấy có thể tranh thủ lời nói, tranh thủ hỗ trợ một chút.
Ngô Đồng Phủ sẽ không làm khó Trần Thương.
Phần lớn mọi người ở bệnh viện cũng không dám làm khó anh.
Mặc dù Trần Thương không phải chủ nhiệm, càng không phải lãnh đạo, thậm chí không phải là nhân viên chính thức của nơi này.
Thế nhưng người ta quá tài giỏi
Một vị lãnh đạo có thể bị Trần Thương cắt mất chức ngay lập tức.
Bọn họ... Được rồi được rồi, không cần tự đi tìm chết.
Tôn Quảng Vũ bên phía Hiệp Hòa tới, thấy Trần Thương, thì mặt đỏ lên.
- Giáo sư Trần! Tôi dẫn theo Tần Duyệt tới gặp anh một chút trước khi phẫu thuật đây
Trần Thương thấy Tần Duyệt sau đó cũng hơi sửng sốt một chút.
Tôn Quảng Vũ này... Đây là lấy vợ của mình ra để cho mình có thêm động lực hay sao?
Nhưng, nhìn thấy ánh mắt Tần Duyệt rất vui vẻ, Trần Thương tự nhiên không thể từ chối.
Thôi
Thôi
Không qua bao lâu, bên phía bệnh viện An Trinh cũng tới, chủ nhiệm mạch máu khoa ngoại bên bệnh viện 301 cũng tới.
Dù sao cũng là một cuộc phẫu thuật hiếm thấy.
Tất cả mọi người nghĩ đến nhìn một chút.
Bên trong phòng mổ
Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng.
Trần Thương mặc y phục phẫu thuật vào, sau đó mang theo trợ thủ đi đến trước bàn phẫu thuật.
Phẫu thuật sắp bắt đầu
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Trần Thương, chờ anh ra lệnh.
Lúc này, Trần Thương giống như tướng quân trên chiến trường
Tần Duyệt nhìn thấy, trong lòng rất nhộn nhạo.
Không thể sùng bái
Đây là chồng của mình, người nhà của mình
Vào lúc này, bà lão đột nhiên nhìn Trần Thương nói:
- Giáo sư Trần
Trần Thương gật đầu:
- Vâng, bà cứ nói
Con mắt của bà lão vẩn đục, nước mắt chảy ngang:
- Nếu như tôi chết rồi, anh hãy nhớ nói với ông ta giùm tôi, bảo ông ta đảo đá món dưa món, đừng làm hỏng! Ông ấy rất thích ăn món này.
- Còn có... Nói cho ông ta biết, chỉ có một hũ, sau này sẽ không còn ăn được nữa, tiết kiệm một chút