Đối phương quan tâm và phục vụ rất chu đáo, khiến cho Trần Thương lần đầu tiên cảm giác được nước Mỹ coi trọng bác sĩ cỡ nào.
Vừa bắt đầu, anh còn cảm thấy ngại, vì ở trong nước mà gặp phải mấy người của bên y dược, phản ứng đầu tiên của anh từ xa nhìn thấy đã muốn né tránh bọn họ.
Hart hình như đã nhìn ra sự bối rối của Trần Thương, cười nói:
- Giáo sư Trần, vậy các vị nghỉ ngơi, cuộc họp ngày mai, chúng tôi tới đón mọi người, chúc các vị dùng cơm vui vẻ
Nói xong, anh ta cười rời đi.
Mạnh Hi nhìn Trần Thương, cười nói:
- Không nên quá nhạy cảm.
- Bác sĩ ở nước ngoài hợp tác với công ty y dược là chuyện vô cùng bình thường, hơn nữa bệnh viện đều sẽ hợp tác với công ty y dược.
- Cổ phần và vốn đầu tư của rất nhiều bệnh viện đều là do công ty y dược đầu tư.
- Hơn nữa, trở thành hội viên của AATS là có thể nắm giữ tư cách được công ty y dược ở Mỹ ưu tiên tặng thuốc, mà lại do công ty đó tự cho.
Tặng thuốc?
Sau khi mọi người nghe thấy xong, lập tức vui mừng.
Quà là thuốc tuy vô ích đối với bác sĩ, thế nhưng đối với người bệnh mà nói, thực tế quá hữu dụng
Phải biết rằng hàng năm có bao nhiêu người bệnh không có tiền mua thuốc?
Chẳng qua trước mắt hầu hết số thuốc được viện trợ trong nước đều tập trung cho lĩnh vực ung bướu.
Có thể nghĩ, nếu như bác sĩ có tư cách được tặng thuốc...
Nếu đúng thì có thể như thế nào?
Nếu không phải, lại có thể như thế nào?
Đoàn người Trần Thương ra khỏi phòng phẫu thuật, bên ngoài có một vài người nhà người bệnh đang đứng chờ.
Cho dù là rạng sáng, bọn họ vẫn như cũ chờ đợi người thân phẫu thuật thành công.
Nhưng... Người nhà của người bệnh nữ kia không ở bên ngoài.
Trần Thương lắc đầu, anh quay trở lại khoa cấp cứu, gặp được người chồng hiện tại, người yêu vụng trộm và cảnh sát.
Trần Thương trình bày tình huống của người bệnh nữ cho cảnh sát nghe.
Cảnh sát dẫn người yêu vụng trộm đi, trở về lấy khẩu cung.
Tuy rằng Trần Thương chứng thực người bệnh vì nguyên nhân bản thân mà đi cấp cứu, nhưng người tình vẫn như cũ phải đến cục cảnh sát.
Mà người chồng hiện tại biết được người vợ phẫu thuật thành công, cũng nhẹ nhàng thở ra, người này nói với Trần Thương:
- Bác sỹ... Ngày mai, tôi tới thanh toán tiền, hiện tại tôi không mang tiền.
Chắc người chồng vẫn có tình cảm với người vợ, nếu không thì đã gửi đơn ly hôn lên tòa, mà không phải đi Cục Dân Chính.
Anh cũng cảm thấy, nửa năm bình tĩnh cách xa nhau có thể có được một cái đáp án chân thật hay không?
Hiện tại xem ra, cũng không thể cứu vãn được gì
Thôi
Thôi
Chờ cô ta hết bệnh rồi, lại ly hôn thôi.
Lúc này đã đêm khuya, người chồng một chân thấp một chân cao buồn nản chuẩn bị rời đi.
Trần Thương bỗng nhiên gọi lại người chồng:
- Chờ một lát.
Người đàn ông sửng sốt, xoay người nhìn Trần Thương:
- Bác sĩ, làm sao vậy?
Trần Thương do dự một phen, vẫn cảm thấy nên nói suy đoán của chính mình cho chồng nghe, nhưng cuối cùng quyền lựa chọn cuối cùng vẫn thuộc về anh ta.
- Tôi có chuyện muốn nói cho anh, về vợ của anh.
Người đàn ông cười chua xót:
- Mời bác sĩ nói.
Trần Thương nói:
- Kỳ thật vợ của anh bị nghiện quan hệ là vì do bệnh gây ra, phía trên trước tuyến yên trong đầu vợ anh có một cái u máu, thời gian dài áp bách và kích thích tuyến yên, dẫn tới sản sinh hormone sinh dục bất thường, gây ra nghiện chuyện ấy.
- Mà lần này vỡ mạch máu não cũng vì u máu này bị vỡ
Nói xong, người đàn ông bỗng nhiên sững sờ, anh ta đứng lặng tại chỗ, chậm chạp không nói gì.
Sau đó, anh ta bỗng nhiên cười khổ một tiếng, đi ra ngoài, ở bên ngoài gào khóc lớn.
Trần Thương thở dài.
Anh cũng không biết bản thân có nên nói hay không.
Nhưng, về tình về lý, xuất phát từ vị trí của một người bác sĩ, thì cảm thấy nên nói ra tình hình bệnh cho người bệnh và người nhà biết.
Giữa trưa hôm sau, đoàn người Trần Thương đi ra từ trong hội trường, tinh thần vô cùng phấn chấn
Buổi sáng chủ yếu là tiến hành điều chỉnh lưu trình hội nghị và sắp xếp phát biểu.
Giữa trưa, Hội trưởng Hiệp hội mời Trần Thương bọn họ cùng đi ăn trưa.
Hội trưởng của Hiệp hội Ngoại Ngực Mỹ lại là một người phụ nữ: tên là Sabrina, đến từ Trung tâm Y học Cleveland(*).
(*): Bệnh viện Cleveland là một trong những bệnh viện lớn nhất và có uy tín nhất ở nước Mỹ, nhiệm vụ của họ là chăm sóc tốt hơn cho người bệnh, kiểm tra các vấn đề sức khỏe của họ và đào tạo chuyên sâu cho nhân viên y tế. Đây là một trung tâm y tế học thuật đa chuyên khoa phi lợi nhuận, trung tâm y tế học thuật đa chuyên khoa tích hợp chăm sóc lâm sàng và bệnh viện với nghiên cứu và giáo dục.
Chuyên khoa Tim mạch và Ngoại Tim mạch của Trung tâm Y học Cleveland xếp hạng thứ nhất thế giới.
Ngoại trừ Sabrina, còn có Viện trưởng Rein vô cùng nổi tiếng.
Nơi ăn cơm là một nhà ăn Trung Quốc ở khu Manhattan, nhân viên nơi đây phục vụ tận tình nhóm người Trần Thương.
Đối với việc này, mọi người có cái nhìn rất tốt với người phụ nữ hơn 50 tuổi, trang điểm vô cùng tinh xảo này.
- Giáo sư Trần, đối với việc các anh gia nhập Hiệp hội, tôi thật sự rất vui vẻ! Tôi rất vinh hạnh, trong hội nghị thường niên AATS lần thứ 100 lại xuất hiện những bác sĩ tinh anh kiệt xuất như các anh.
Sabrina thật sự là rất nể mặt Trần Thương bọn họ, có lẽ... Chủ yếu là nể mặt Trần Thương.
Cái bàn không lớn, nhóm người chia ra ba bốn bàn, Từ Tử Minh chưa vội ăn cơm, mà bắt đầu chụp ảnh đăng lên trang cá nhân.
Kết thúc cơm trưa, đoàn người Trần Thương được đưa về khách sạn, Từ Tử Minh bỗng nhiên nói:
- Ha ha, thầy Trần, Vương Thông bọn họ tới, còn có hội viên Hiệp hội AATS trong nước ta, cùng tham gia hội nghị, ước chừng 30 người.
- Chúng ta nên đi hay không?
Mọi người vừa mới ăn cơm xong, dù sao cũng nhàn rỗi, nơi đất khách xa xôi gặp được người cùng quê, sao lại không đi khoác lác một chút?
Nhìn dáng vẻ nóng lòng muốn thử của Từ Tử Minh, mọi người liền trực tiếp gọi xe đi trước.
Tới khách sạn, Vương Thông đã ở dưới lầu chờ đợi mọi người, ngoại trừ Vương Thông, còn có bốn năm người khác đứng ở nơi đó.
Sau khi Vương Thông nhìn thấy đoàn người Trần Thương, ngay tức khắc nở nụ cười.
- Giáo sư Trần, các anh cũng tới?
Trần Thương gật đầu:
- Ừm, ngày hôm qua đã tới.
Đều là người của Khoa Ngoại Tim, cho nên mấy người Từ Tử Minh, Lưu Toàn tương đối quen thuộc, bắt đầu sôi nổi chào hỏi.
Lúc này, từ trong đại sảnh lập tức có hơn hai mươi người Trung Quốc đi ra, rất nhiều người có chút quen mặt.
Phòng khách của khách sạn rất lớn, hơn hai mươi người tụ tập bên nhau không những không cảm thấy chen chúc, ngược lại có chút trống trải.
- Trưởng khoa Từ! Các anh cũng tới.
- Xin chào! Chào anh
Trần Thương nhìn thoáng qua khắp nơi, bỗng nhiên phát hiện một người quen
- Chú hai
- Hả?
Tần Nhạc Minh bỗng nhiên xoay người, tức khắc phát hiện Trần Thương đứng ở nơi đó, nhếch miệng cười với chính mình.
- Tiểu Trần! Sao cháu lại tới đây?
Tần Nhạc Minh thực sự có chút kinh hỉ, không nghĩ tới có thể nhìn thấy Trần Thương ở New York.
Anh cười nói:
- Cháu tới tham gia cuộc họp thường niên AATS2020.
Tần Nhạc Minh tức khắc sửng sốt một chút, có chút giật mình:
- Cháu là hội viên của AATS? Không đúng! Ai mời cháu? Trưởng khoa Vương Thông à?
Vương Thông lắc đầu:
- Tôi mời trưởng khoa Hà.
Trần Thương mỉm cười:
- Cháu là khách quý được Hiệp hội mời tham gia, các thành viên của nhóm chúng cháu đều là khách quý.