Tuy rằng lời Trần Thương nói rất bình thường, nhưng nghe vào trong tai mọi người lại giống như sấm sét
Khách quý do Hiệp hội mời?
Đây là đãi ngộ cấp quản lý
Chỉ có người làm ra cống hiến kiệt xuất đối với lĩnh vực Ngoại Tim mạch thế giới mới có thể được trở thành khách quý, mời tham dự.
Nghe nói, hội viên trẻ tuổi nhất của hiệp hội là 39 tuổi, là thiên tài tới từ Trung tâm Y học Cleveland.
Bây giờ, Trần Thương... Đây là muốn đổi mới kỷ lục
Khách quý được tham dự, sau này khẳng định là được chuyển thành hội viên, vận khí tốt, sau tham gia bầu chọn, số phiếu nhiều thì thậm chí có thể trở thành quản lý.
Cho nên, hơn hai mươi người trực tiếp sững sờ ở tại chỗ.
Trần Thương thấy không khí có chút ngưng trọng, cho rằng Tần Nhạc Minh không tin, tức khắc nói:
- Chị Từ lấy ra giấy chứng nhận tham dự của chúng ta đi.
Từ Ái Thanh tương đối nghiêm túc, cất giấy chứng nhận tham dự của tất cả mọi người ở trong túi.
Sau khi lấy ra mười mấy giấy chứng nhận tham dự, treo ở trên cổ, tức khắc mọi người càng sững sờ
Mọi người nhìn giấy chứng nhận màu vàng, tức khắc bọn họ đều sững sờ
Này quả nhiên đều là thẻ khách quý
Hơn nữa... Mười mấy người đều là khách quý!?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, có chút khó có thể tiếp nhận, bắt đầu từ khi nào, Hiệp hội AATS lại có thể dễ dàng như vậy?
Hơn nữa... Khách quý tự động chuyển thành hội viên.
Đây là 13 vị hội viên của hiệp hội AATS.
Bọn họ... Bọn họ nỗ lực cả đời, mới được tán thành gia nhập.
Nhưng... Trước mặt một đám người trẻ tuổi này, ngoại trừ Trần Thương là ngoài ý muốn, Mạnh Hi cũng mới 31 tuổi đi
Còn có Từ Ái Thanh... Lưu Toàn...
Những người xung quanh chưa phải là hội viên, chủ động xin tham dự hội nghị thấy một màn như vậy, trong lòng chua xót
Má nó, chúng ta phấn đấu 40-50 năm cũng chưa thể trở thành hội viên, thật vất vả tới tham gia hội nghị một lần
Ngược lại các ngươi
Một tá khách quý họp thường niên AATS2020 lần thứ 100
Không, so một tá (12) còn nhiều ra một người
Quá chua xót
Còn có để cho người ta sống không?
Không chỉ có là những người không phải hội viên, ngay cả hội viên như Tần Nhạc Minh bọn họ cũng trực tiếp sững sờ.
Quá ghen tỵ
Trần Thương nhìn dáng vẻ mọi người chua xót hâm mộ ghen tị, trong sự ghen ghét, còn có một tia cảm giác thất bại, anh lập cũng không biết bản thân nói sai câu nào rồi, xấu hổ chân tay luống cuống.
- Cái này... Mọi người ăn cơm chưa? Nếu không tôi dẫn mọi người đến nhà hàng Trung Quốc ăn cơm
Mọi người vừa nghe, lúc này mới hòa hoãn lại vài phần, Tần Nhạc Minh không nhịn được nói:
- Thằng nhóc cậu cũng thật là lợi hại, tuổi còn trẻ, đã là khách quý của AATS, sáng lập kỷ lục mới
Mà lúc này, Từ Ái Thanh đi đến bên cạnh một người đàn ông:
- Thầy, thầy cũng tới
Từ Ái Thanh tốt nghiệp ở Bệnh viện Tây Kinh, thấy thầy của mình cũng tới, vội vàng tiến lên chào hỏi.
Người đàn ông khụ khụ một tiếng, có chút xấu hổ, cuối cùng... Bản thân mình còn không phải là hội viên của hiệp hội AATS đâu, học sinh của mình cũng đã thành khách quý
Còn đi một đôi chứ không chỉ một
Lưu Toàn đứng một bên sờ sờ đầu:
- Thầy, thầy ăn cơm chưa?
Thầy của Lưu Toàn hừ lạnh một tiếng:
- Ăn cái rắm! Thằng nhóc cậu có vận may cứt chó gì, tại sao có thể được hiệp hội AATS mời làm khách quý?
Bỗng nhiên, thầy của Lưu Toàn nhíu mày nói:
- Không phải là cậu làm giả giấy chứng nhận chứ?
Mọi người cười khổ không ngừng
Lưu Toàn vội giải thích:
- Tất cả đều là công lao của giáo sư Trần, hiệp hội AATS người ta tự mình mời giáo sư Trần tham gia.
- Mà giáo sư Trần cũng thuận tiện nhắc tới chúng em một câu, người ta đương nhiên đồng ý rồi, chúng em còn phải lên đài phát biểu, cho nên là khách quý
Mọi người vừa nghe xong, vô cùng tức
Ngươi nghe một chút, đây là tiếng người sao?
Cái gì kêu thuận tiện nhắc một câu, chúng tôi đã trở thành khách quý
Bọn họ mệt chết mệt sống chuẩn bị luận văn, chuẩn bị thưởng, tìm người... Hao hết sức lực mới xin được thông qua.
Ngược lại các ngươi
Thế nhưng... Thế nhưng đi cửa sau
Thầy của Lưu Toàn nghe vậy, nhìn thoáng qua Lưu Toàn, khinh bỉ trừng mắt nhìn anh ta một cái, hận sắt không thành thép nói:
- Hừ! Không biết cố gắng, cả ngày chỉ nghĩ đi đường tắt
- Đường tắt mà có ích... Đường tắt... Tắt...
Người đàn ông hói nói một hồi thì không nói tiếp được nữa, bởi vì ông ta phát hiện, đường tắt thật là mẹ nó dùng tốt
Đường tắt làm ông ta từ bỏ dũng khí
Không tìm được lời phản bác
Thầy của Lưu Toàn không nói được nữa
Ông ta liền nhìn Trần Thương một cái:
- giáo sư Trần, chào cậu, chào cậu, tôi là người của bệnh viện FuWai, cứ gọi tôi là Lưu Chí Chu.
- Đúng vậy, tôi vẫn muốn gặp cậu, học hỏi thêm chút kinh nghiệm, rốt cuộc hôm nay mới tìm được cơ hội
Mọi người xung quanh ánh mắt lập tức ánh lên môt tia sáng
Rõ ràng có đường tắt, vậy mà vẫn cố gắng đi đường vòng để làm gì?
Bọn họ có thể không biết đám người này dựa vào cái gì mà có thể tới đây tham gia hội nghị?
Còn không phải là người trước mắt bọn họ chính là bắp đùi hay sao?
Mà bắp đùi này thật sự quá lớn
Một người có thể mang theo 12 người, còn có thể đi một cách oai phòng hùng hổ như vậy
- Giáo sư Trần, chào cậu, Triệu Đực Hưng của bệnh viện Hoa Tây! Hân hạnh được gặp cậu
- Giáo sư Trần, chào cậu, tôi là Trần Hoa, người bệnh viện Phục Đán Trung Sơn! Nếu cậu có thời gian hãy đến bệnh viện chúng tôi, tôi sẽ bố trí sắp xếp cho cậu một cách tốt nhất...
Lưu Toàn nhìn thầy của mình đã lâm trận phản chiến lại, lật mặt còn nhanh hơn lật sách, quả thật là rất tuyệt
Lưu Toàn phát hiện, chính mình vẫn không có học theo giống giáo sư của mình là hoàn toàn chính xác
Lưu Chí Chu cũng cảm thấy Lưu Toàn còn kém xa so với chính mình
Lưu Chí Chu, ông ta không để ý bản thân đã già, cũng không chê Trần Thương trẻ tuổi, ông ta chỉ biết so sánh mình với Lưu Toàn để có thêm động lực, càng thích hợp theo Trần Thương học hỏi hơn
Dù sao, đi theo Trần Thương chẳng khác nào có thịt ăn
Cái suy nghĩ này hiện tại là được thành lập, nhìn đám người trẻ tuổi này gặp vận may dựa dẫm vào Trần Thương mà có thể diễu võ giương oai.
Bọn họ đang giương oai dưới một gốc cây cổ thụ, trong lòng Lưu Chí Chu thật chua xót
Ôi
Sóng sau bọn họ quá vô sỉ.
Nói bọn họ không vui, học sinh của bản thân tuổi còn trẻ đã trở thành hội viên khách quý của hội nghị AATS, chuyện này quả thật là việc vui, vừa nói vừa hiện ra vẻ tự hào trên mặt
Nhưng, nếu thật tâm mà nói, bọn họ cảm giác chính mình còn không bằng đám học sinh, thật đau lòng
- Ôi...
Mọi người dồn dập thở dài.
Nhịn không được xúc động một tiếng: Thời gian thay đổi, vận mệnh cũng thay đổi theo
Tần Nhạc Minh thì cực kỳ vui vẻ, thấy Trần Thương đi lên, làm bác của người nổi tiếng tự nhiên cũng vui vẻ, tự hào về cháu mìn.
Thế nhưng, trong lòng của Tần Nhạc Minh giống như dời sông lấp biển, vô cùng khiếp sợ.
Trần Thương mới vào nghề bao lâu? Thế nhưng cậu ấy đã sắp vượt qua chính mình.
Trần Thương nói hời hợt, mang theo mười mấy người đến, còn có thể thành khách quý.
Chuyện này có trọng lượng nặng bao nhiêu, bọn họ là những thành viên uy tín lâu năm của AATS cũng biết rất rõ.
Vì lẽ đó, những lão hội viên như bọn họ bất đắc dĩ cười lắc đầu.