Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1539 - Chương 1537: Lão Tần Luân Hãm

Khi bac si mo hack full
Chương 1537: Lão Tần Luân Hãm
 

Vào lúc này, nhóm người Tề Nam cũng đã làm xong phần hậu cần đi ra, thấy mu bàn tay Trần Thương, sau đó từng người từng người một đều sửng sốt lo lắng.

Tề Nam cầm lấy dụng cụ trên tay y tá, cười một cái nhìn Trần Thương:

- Nhìn chung cậu làm sạch vết thương không chuyên nghiệp như tôi rồi.

Trần Thương thấy Tề Nam, cười cười:

- Tôi đây là tiêu chuẩn cấp đại sư

Tề Nam cười ha ha, trong mắt mang theo xúc động với thưởng thức, cái kẹp kẹp miếng bông dính povidone cẩn thận khử trùng cho Trần Thương, tiếp theo cầm lấy một chai dung dịch ô-xy già, cũng dùng khử trùng cho Trần Thương, sau cùng dùng một chai nước muối sinh lí rửa toàn bộ vết thương.

Tề Nam xử lý rất nghiêm túc, anh ta biết rõ, đây chính là đôi tay đáng giá nhất Trung Quốc.

Anh ta nhất định phải tận tâm xủ lý sạch vết thương cho Trần Thương.

Mỗi một cái phân đoạn, viện trưởng Tề đều rất tận tâm.

Viện trưởng Tề đã làm nghề y được hơn bốn mươi năm, đây là lần đầu anh ta nghiêm túc đến như vây.

Sau một lúc lâu, anh ta dùng băng gạc băng bó lại, rồi nhìn Trần Thương hỏi:

- Như thế nào đây? Có đạt tiêu chuẩn hay không?

Trần Thương nhếch miệng cười một tiếng:

- Hao tài quá nhiều, anh đã dùng cả một chai oxy già

Y tá trưởng cười cười:

- Không nhiều không nhiều

Tất cả mọi người nở nụ cười, thường ngày y tá trưởng là người rất keo kiệt.

Trần Thương ngẩng đầu, thật tình không biết xung quanh mình đã có rất nhiều người vây quanh, có cả Tào Ngu và Tiêu Nhuận Phương cũng đi tới, thấy ánh mắt mọi người quan tâm, cảm giác trong lòng anh rất ấm.

Anh vẫn luôn làm phẫu thuật cho người khác, đây là lần đầu tiên để cho người khác làm sạch và băng bó vết thương cho mình, loại cảm giác này rất thần kỳ.

Trần Thương gật đầu:

- Tuyệt đối có! Viện trưởng Tề không phải là tông sư, là cấp bậc võ lâm minh chủ.

Mọi người bắt đầu cười ha ha, rồi đi về phía bên ngoài phòng mổ.

Sau khi đi ra khỏi phòng, Tào Ngu và Trần Thương đi song song, nhìn Trần Thương mới băng bó tay lại, nhịn không được thở dài.

- Cám ơn cậu, giáo sư Trần..

Trần Thương thấy Tào Ngu còn muốn nói chút gì đó, nhịn không được lắc đầu.

- Bộ trưởng Tào, là tôi phải cám ơn anh, đã cho tôi một cái cơ hội như vậy, trợ giúp những anh hùng kia.

- Vì lẽ đó, về sau nếu có những lão anh hùng như vậy, anh cứ nói cho bọn họ biết, tìm đến Trần Thương, tôi sẽ không lấy tiền đâu

- Đúng không, chủ nhiệm Tiêu, cô thanh toán cho đúng không?

Tiêu Nhuận Phương nhịn không được bật cười:

- Thanh toán! Thanh toán! Tôi sẽ trả

Lúc này, nhìn dáng vẻ chủ nhiệm Tiêu vỗ ngực cam kết, Trần Thương nhịn không được bật cười:

- Nếu như tôi về hưu thì sao?

Tào Ngu nhịn không được, suýt chút nữa cười phun.

Mọi người bên cạnh cũng không biết nên khóc hay cười.

Có thể là, muốn cười cũng không dám cười, vì chủ nhiệm Tiêu là người đứng đầu Vệ Kiện Ủy, cấp đại lão, cho bọn họ mượn mấy cái gan cũng không dám nói đùa như thế?

Lại nói, người dám đối mặt nói những kia với người làm lãnh đạo thì gan to cỡ nào?

Có thể chỉ có Trần Thương mới dám nói đùa như thế với chủ nhiệm Tiêu.

Sau khi buông lỏng được, chủ nhiệm Tiêu chẳng những không có tức giận, ngược lại còn có thể cười ngậm miệng không được, đây chính là thực lực

Mọi người đi ra phòng mổ, lúc này là bốn năm giờ chiều, mặt trời bên ngoài đã rất chói mắt.

Khi Trần Thương chuẩn bị rời đi, bỗng chủ nhiệm ICU gọi điện thoại tới.

- Viện trưởng Tề, giáo sư Chúc đã tỉnh, hiện tại nhất định nói mình không đến phòng ICU.

Sau khi Tề Nam nghe thấy, lập tức sững sờ

- Vì sao?

Chủ nhiệm ICU bất đắc dĩ phải nói:

- Ông ấy nói là bên trên cái mông cắt có một chút thịt mà thôi, lại đến phòng bệnh giám sát để làm cái gì.

- Mà còn, la hét bên trong phòng bệnh giám sát không thể làm việc, muốn chuyển tới phòng bệnh bình thường

Giáo sư Chúc nói mấy câu, làm cho tất cả mọi người có chút dở khóc sở cười.

Lão già này…

Nhưng... Mọi người đột nhiên nghĩ đến một chuyện, Tề Nam nhịn không được hỏi:

- Sao thuốc mê hết nhanh vậy?

Đang lúc nói chuyện, mọi người nhìn chủ nhiệm khoa gây mê thắc mắc.

Chủ nhiệm Dương Khoa gây mê lập tức nhíu mày:

- Không đúng, tôi cảm thấy làm sao cũng phải tám giờ trở lên? Làm sao có thể tỉnh lại nhanh đến như vậy được?

Một câu nói đã làm cho mọi người sửng sốt một chút.

Dứt khoát, Trần Thương cũng không trở về, trước khi đi còn khuyên nhủ giáo sư Chúc mấy câu rồi sau đó mới rời khỏi.

Một đoàn người cùng nhau đi tới phòng giám sát.

Vừa tiến vào đã nhìn thấy ông ấy đã tỉnh, đang cò kè trả giá với chủ nhiệm ICU

- Một ngày! Lại một ngày nữa có được hay không? Tôi thật sự không thể ở chỗ này quá lâu được nữa?

- Giáo sư Chúc, ít nhất cũng phải ba ngày! Không thể ít hơn nữa

- Chỉ cắt một miếng thịt, không có chuyện gì

Mọi người không nhịn được cười khổ, đi đến.

Sau khi, ông ấy thấy Tề Nam với Tào Ngu và mọi người, giáo sư Chúc vội vã liền kêu người đó đến.

- Bộ trưởng Tào, viện trưởng Tề, hai người đến nói với cậu ta một chút dùm tôi! Tôi nói cậu ta không nghe

Giáo sư Chúc nghĩ nhìn thấy hai đồng minh, tưởng họ sẽ cứu tinh cho mình, nên tinh thần trở nên rất tốt.

Điều này làm cho mọi người xung quanh có chút giật mình.

Dựa theo tình huống bình thường, người già được gây mê phải kéo dài đến 8 giờ, thậm chí ngủ mười lăm mười sáu giờ đều có khả năng, dù sao sau phẫu thuật thân thể cũng sẽ tự khởi động hàng rào bảo vệ và khôi phục.

Thế nhưng... Bọn họ lần đầu nghe nói gây mê dự tính là 8 giờ, nhưng chưa đến sáu giờ bệnh nhân đã tỉnh dậy.

Tề Nam cười nói:

- Giáo sư Chúc, chúng ta lấy cái giá trị trung bình, hai ngày có được hay không? Sau hai ngày, tôi sẽ sắp xếp để cho ông trở lại phòng bệnh bình thường có được không?

Ông ấy liền trầm mặc, Tề Nam tiếp tục nói:

- Tới lúc đó tôi sẽ cho bọn họ đem máy vi tính của ông vào phòng

Giáo sư Chúc nghe xong, lập tức mắt sáng rực lên.

- Thật sao?

Tề Nam gật đầu:

- Thật, tôi đồng ý tất cả những gì ông muốn. Nhưng thời gian hai ngày này, ông phải nghe theo lời chỉ dẫn của chúng tôi, không được rời khỏi đây.

Ông ấy vừa nghe xong, lập tức vui vẻ lên, có thể nói máy tính là bảo bối của ông ấy

Bên trong tất cả đều là kỹ thuật hạch tâm, còn có nghiên cứu khoa học cả đời của bản thân, rồi đến luận văn tốt nghiệp của học trò, đây là đồ vật tổng kết cả đời hoạt động nghiên cứu của ông ấy.

Mà còn... Quan trọng nhất chính là, có máy tính liền có thể làm việc.

Nghĩ tới đây, Chúc Hạ Kháp quyết định ‘Chấp nhận tất cả mọi yêu cầu’

Lúc giáo sư Chúc nằm viện, Tề Nam lo lắng mình sẽ không có thời gian, liền đem máy tính giao cho trợ lý của giáo sư Chúc, thật vất vả mới sắp xếp tốt cho ông ấy.

Cuối cùng, bác sĩ gây mê nhịn không được hỏi một số vấn đề mình muốn hỏi

- Giáo sư Chúc, ông đã tỉnh rồi sao? Trước đây ông cũng như vậy sao?

Mọi người xung quanh cũng dồn dập nhìn chằm chằm ông ấy.

Khuôn mặt của giáo sư Chúc đỏ lên:

- Chúng ta đã được huấn luyện qua...

Lập tức, một câu làm mọi người ngạc nhiên rồi

Chuyện này cũng có thể luyện?

Bình Luận (0)
Comment