Không phải vì phong cảnh mùa hè đẹp hơn trên các phương tiện truyền thông, cũng không phải bởi các chị gái ăn mặc quần áo vào mùa hè thời thượng hơn, mà vì cuộc gọi điện cho ba mẹ, đến thăm Trần Hiểu Lệ.
Trần Hiểu Lệ và Trần Thương ở cùng một thôn.
Ba của cô là Trần Trí Phú đã lớn lên chung với Trần Đại Hải, quan hệ rất tốt, là một trong những bạn bè khoác lác của Trần Đại Hải.
Vào sáng sớm hôm nay, Trần Đại Hải gọi điện cho Trần Thương:
- Trần Thương, nếu như hôm nay con có thời gian, thì đi thăm con gái nhà Trần Trí Phú, Trần Hiểu Lệ một chút
Trần Thương sững sờ:
- Cô ấy... lại làm sao nữa?
Trần Đại Hài bất đắc dĩ thở dài:
- Tối hôm qua vợ Trí Phú đến nhà chúng ta tìm ba, nói Trần Trí Phú với con gái cãi nhau vài câu, đã nửa tháng nay không gọi điện, có chút lo lắng cho đứa con gái này, đứa bé này thật là làm người ta lo lắng.
- Vợ ông ấy đưa qua cho ba 1 vạn tệ, con đưa qua cho con bé, tiện thể xem xem đã xảy ra chuyện gì.
Trần Thương nghe xong, lập tức sững sờ:
- Hai tháng trước không phải là mới đưa môt vạn hay sao?
Trần Đại Hải cũng bất đắc dĩ thở dài:
- Được rồi được rồi, con cũng dừng quan tâm nhiều như vậy làm gì, đưa qua cho nó là được rồi.
Trần Thương thở dài, gật đầu đồng ý, cô gái này thật là biết tiêu tiền
- Đúng rồi, chú Trí Phú không phải đang làm thuê ở thủ đô sao? Chú ấy...
Trần Đại Hải lắc đầu:
- Đi phương nam rồi, ở Vân Nam bên kia sửa tàu điện ngầm.
Trần Thương nghe xong có chút tò mò:
- Không phải đang ở chỗ này làm tốt hay sao? Sao lại đi Vân Nam ạ?
Trần Trí Phú là một người đàn ông cao một mét tám, năm mươi tuổi, thật sự lớn lên rất đẹp trai, nhưng trong nhà khá nghèo, còn chưa kết hôn mà cha mẹ đều đã không còn.
Về sau tự bản thân tích góp, tìm một người vợ trong thôn, nhưng lại phải ở rể.
Trần Trí Phú một năm bốn mùa đều làm việc ở bên ngoài, rất ít khi về nhà, cũng không biết dùng Alipay hay Wechat gì, vẫn đang sử dụng điện thoại Nokia cũ, mỗi lần chuyển tiền cho Trần Hiểu Lệ đều là nhờ người khác giúp.
Nhưng Trần Hiểu Lệ khá tùy hứng, cãi nhau với ba mẹ, động một chút lại cho những người trong họ hàng vào danh sách đen, thế là, họ hàng cũng phiền, dứt khoát không thêm bạn tốt.
Năm ngoái, Trần Trí Phú nghĩ đi nghĩ lại, quyết định đến thủ đô làm thuê, thứ nhất là có thể kiếm chút tiền, thứ hai cũng là quan trọng nhất, đó là có thời gian dẫn con gái ra ngoài ăn ngon.
Dù sao cũng là thủ đô, Trần Trí Phú cũng có thể chịu khổ, việc gì cũng đều có thể làm, sau khi đến thì sửa tàu điện ngầm, sửa phòng ở, lau kính trên không trung, những công việc bẩn thỉu, mệt nhọc hay nguy hiểm đều làm không ít.
Nhưng, Trần Trí Phú kiếm được tiền rồi, lúc muốn mời con gái đi ăn cơm, đến trường nghệ thuật tìm cô, nhưng lần nào cũng bị lạnh nhạt từ chối.
Mỗi lần sau đó đều là tìm các lý do không cho Trần Trí Phú đến trường học, để tự cô đến tìm Trần Trí Phú, mà sau khi gặp, cũng không nói nhiều, cầm tiền rồi liền đi mất.
Thời gian lâu dài, Trần Trí Phú cũng không phải kẻ ngốc, nhìn thấy con gái ăn mặc trông giống như công chúa, ông cũng vui vẻ, nhìn con gái đi xa xa, trong lòng ông cũng thỏa mãn, dù sao, tâm lý làm cha cũng đều hiểu.
Ông cảm thấy con gái đang ở thời kỳ thanh xuân, những thứ này đều là bình thường.
Trần Trí Phú cũng hiểu rõ, con gái ghét bỏ ông là người làm nông, ăn mặc đầy bụi đất, khiến cho cô ta mất mặt.
Trần Trí Phú hơn năm mươi tuổi chẳng lẽ lại không hiểu rõ những chuyện này?
Nhưng, con gái cuối cùng cũng là con gái, người làm cha nhiều nhất chính là tha thứ, dứt khoát sau khi làm xong kỳ hạn hợp đồng, liền khởi hành đi Vân Nam.
Sau khi Trần Thương nghe điện thoại của Trần Đại Hải, cũng xem như đã hiểu, khẳng định lại vì chuyện tiền nông mà cãi nhau với gia đình, mà còn cho họ hàng vào danh sách đen.
Trần Trí Phú chắc chắn lo lắng con gái ăn không ngon mặc không tốt, bản thân cũng không thể đến tìm, sợ bản thân đến sẽ làm con gái mất mặt, liền để Trần Thương đến đưa chút tiền.
Trần Thương thở dài, rút một vạn tệ ở máy rút tiền gần đây, trực tiếp đi đến trường nghệ thuật.
Chỗ này trang trí rất đẹp, so với địa học Y Khoa Đông Dương không biết tốt hơn bao nhiêu, ở cổng trường có rất nhiều xe ngon đậu, Mercedes- Benz, BMW, Audi, Land Rover đều có đủ.
Thỉnh thoảng còn thấy mấy chiếc xe thể thao, phát ra những tiếng gầm gừ hormone của mùa hè, sau đó nghêng ngang rời đi.
Sau khi vào trong trường học, Trần Thương bấm gọi cho Trần Hiểu Lệ, phát hiện không có người nghe máy.
Loại tình huống này Trần Thương thấy riết thành quen, trực tiếp đi vào trường học.
Vừa đến thao trường cách đó không xa, Trần Thương liền lập tức sửng sốt
Bởi vì băng rôn đỏ treo đầy trên sân tập.
Đi vài bước, không chỉ có thao trường, anh phát hiện xung quanh lầu ký túc xá số 12 đều là băng rôn.
Mấy tấm
Ba đến năm mét liền có thể thấy một tấm băng rôn
Băng rôn không phải là điểm quan trọng, quan trọng là những chữ viết trên tấm băng rôn.
- Cảm ơn bạn học Trần Hiểu Lệ lớp hai năm 3 của khoa Diễn xuất đã cung cấp phục vụ sinh lý miễn phí cho chồng của tôi
- Cảm ơn bạn học Trần Hiểu Lệ ở ký túc xá số 419 tòa 12 vì đã cung cấp phục vụ chiến thắng miễn phí cho chồng của tôi! Cô vất vả rồi
- Vô cùng cảm ơn...
Cùng với những dạng chữ viết này treo trên toàn bộ sân trường, lúc này chính là buổi trưa, nhìn thấy căn tin, thao trường, dưới lầu toàn băng rôn, Trần Thương liền sửng sốt
Bởi vì anh nhớ rõ Trần Hiểu Lệ chính là học khoa Diễn xuất, mà lầu ký túc xá của Trần Hiểu Lệ còn là toà 12.
Cái này không phải cùng tên chứ?
Không thể nào
Nghĩ đến đây, Trần Thương đột nhiên nhíu mày.
Mẹ nó, tại sao lại bày ra chuyện này.
Trong lúc nhất thời, Trần Thương đột nhiên không biết nên giải quyết như thế nào.
Nghĩ đến đây, anh cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại bạn cùng phòng của Trần Hiểu Lệ.
Không bao lâu điện thoại liền thông.
- Anh Trần
Sau khi Trần Thương nghe thấy, liền vội vàng hỏi:
- Tiểu Nhu, Trần Hiểu Lệ đang ở ký túc xá sao?
Đối phương do dự một lúc, âm thanh rất nhỏ nói:
- Vâng, đang ở đây, ba ngày rồi cậu ấy vẫn chưa ra khỏi cửa, cứ luôn ở trên giường, em mua cơm cho cậu ấy, cậu ấy cũng không ăn.
Trần Thương biến sắc, xem ra chuyện đã rất rõ ràng rồi.
Tám chín phần mười là Trần Hiểu Lệ làm tiểu tam (ngôn ngữ mạng ý chỉ người thứ 3) chồng người khác, kết quả bị đối phương tìm đến trường học.
Thế nhưng...
Mẹ nó, chuyện này giải quyết như thế nào đây?
Trần Thương cũng là vô cùng bất đắc dĩ.
Vào lúc này, bạn cùng phòng nhỏ tiếng nói:
- Anh Trần, anh đừng lo lắng, chắc là vẫn còn sống đó, dù sao... mỗi ngày đều đi vệ sinh, cũng uống nước...
Nhìn thấy trạng thái của Trần Hiểu Lệ, Trần Thương cũng có chút nóng nảy.
Bình thường mà nói, thời gian phát tác của thuốc diệt chuột diphacinone là trong khoảng thời gian ngắn đến ba ngày, nhưng dựa theo miêu tả của Tiểu Nhu, thời gian cô ta uống thuốc là khoảng buổi trưa, mới chỉ có hai ba tiếng đồng hồ mà đã trở thành như vậy, mẹ nó người bán thuốc thật sự là thương nhân tốt