Một khi nơi này bị xuất huyết, thì tất nhiên sẽ chèn ép tim và ảnh hưởng đến nhịp đập
Một khi xuất hiện tình trạng này thì bệnh nhân sẽ rơi vào tình trạng vô cùng nguy kịch.
Vì lẽ đó, những chủ nhiệm đó đều là lão tướng trên sa trường, dù có bàng hoàng và tò mò đến đâu, cũng không quên hiện tại mình nên làm gì.
Khoa X-Quang và khoa cấp cứu ở cùng một tầng, rất nhanh y tá đã đẩy xe tới.
Trần Hiểu Lệ cũng vội vàng được đưa vào phòng cấp cứu.
Trong lúc nhất thời, khoa cấp cứu lại trở nên bận rộn.
Lão Mã tự mình làm phẫu thuật, bắt đầu cắm ống hút dịch dưới siêu âm.
Kỹ thuật của Lão Mã rất thành thạo, kinh nghiệm cấp cứu lâu năm giúp ông ta không chút phí sức.
Châm cứu màng ngoài tim thành công
Nhịp tim của Trần Hiểu Lệ đã bắt đầu khôi phục, nhưng huyết áp vẫn rất thấp.
Nói cách khác, tình huống vẫn không lạc quan
Khi Lão Mã còn chưa kịp thở một cái, đã xảy ra một chuyện khiến người ta sợ hãi, cả mắt, miệng, mũi và tai của Trần Hiểu Lệ cũng bắt đầu xuất huyết
Trong nháy mắt mọi người thật sự đã bị dọa sợ
Sắc mặt của cô ta vốn đã tái nhợt giờ không hề có một chút huyết sắc
Mà bây giờ đột nhiên xuất hiện thất khiếu (*) chảy máu như tro tàn?
(*) Bảy cái lỗ trên mặt: Hai lỗ tai, hai lỗ mũi, hai mắt và mồm là thất khiếu.
Toàn bộ khoa cấp cứu nhìn thấy loại tình huống này, cho dù mọi người có kiến thức sâu rộng, giờ khắc này cũng bị dọa sợ hãi
Những cô y tá ở khoa cấp cứu nhìn cô gái này cũng có chút đau lòng.
Còn có hi vọng sống không?
Còn cần phải tiếp tục cấp cứu không?
Chúng ta... Có thể cứu hay sao?
Vào lúc này, trong đầu tất cả mọi người đều xuất hiện mấy vấn đề này.
Tất cả mọi người cũng không biết làm sao.
Cấp cứu... Bị sốc... Cầm máu... Truyền máu...
Chuyện này đã trở thành chủ đề chính lúc này.
Có lẽ... Chỉ cần tốc độ truyền máu của chúng ta đủ nhanh, người bệnh sẽ không phải chết đúng không?
Lão Mã thở dài, có chút tiếc nuối và bất đắc dĩ.
Đây chính là cấp cứu.
Khi rõ ràng cho là chúng ta đã thành công, cuối cùng sẽ gặp phải loại chuyện như vậy.
- Làm sao bây giờ?
Bác sĩ chủ quản trẻ tuổi nhịn không được hỏi.
Tuy nhiên, lúc này không ai có thể đưa ra câu trả lời.
Bởi vì mọi người cũng không biết trả lời ra sao.
Chẳng lẽ cứ chết không rõ nguyên nhân vậy sao?
Vào lúc này, chợt bác sĩ chủ quản nói:
- Có nên gọi giáo sư Trần hay không?
Cái tên giáo sư Trần giống như adrenalin, trong nháy mắt khiến mọi người sáng mắt lên, tinh thần tỉnh táo
Đúng rồi, có lẽ Trần Thương sẽ có cách?
Mỗi người của khoa cấp cứu đều đang nghĩ như thế.
Bởi vì Trần Thương đã từng không chỉ một lần cứu sống người, cũng không chỉ một lần giải quyết được vấn đề.
Vào lúc này, mọi người chợt phát hiện, hóa ra giáo sư Trần đã không còn là một bác sĩ nhỏ nhoi, mà là một nhân vật chủ chốt
Vào lúc mọi người không có biện pháp, thì anh ấy đã trở thành đối tượng mà mọi người có thể dựa vào.
Đây là ai?
Khả năng trong tương lai chính là chủ nhiệm
Vào lúc này, Dư Dũng Cương cũng đã đến, anh ta vừa hoàn thành xong ca phẫu thuật thì cũng biết chuyện này.
Hiện tại, Trần Hiểu Lệ gần như đã trở thành bệnh nhân nguy kịch khó xử lý nhất của khoa cấp cứu
- Thế nào rồi?
Dư Dũng Cương tiến đến hỏi.
Chỉ là khi Dư Dũng Cương thấy trên mặt đều là máu, mũi, con mắt, miệng, lỗ tai... Đều đang chảy máu, cả người cũng sửng sốt
Cục diện này quá mức dữ tợn, khiến người ta cực độ khó chịu
- Vẫn chưa chẩn đoán rõ là bệnh gì.
Lão Mã nhíu mày nói.
Sau một lúc lâu, chợt Dư Dũng Cương nói:
- Gọi điện thoại cho Trần Thương, mời anh ấy tới một chuyến.
Lúc này, anh ta không nghĩ ra ai khác ngoài Trần Thương.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Dư Dũng Cương vẫn quyết định tìm viện trưởng Ngô để cầu cứu.
Dù sao viện trưởng Ngô cũng có kinh nghiệm phong phú, từng gặp nhiều đủ loại bệnh lâm sàng kỳ quái.
...
Trần Thương vừa mới chuẩn bị ra khỏi văn phòng viện trưởng, cười nói với Ngô Đồng Phủ:
- Viện trưởng Ngô, vậy tôi về thật đây
Ngô Đồng Phủ gật đầu cười:
- Đi đi, tiểu tử cậu, nhanh đi mau, khoa cấp cứu không có cậu thì cục diện vẫn thế
Trần Thương cười cười:
- Đây còn không phải đang lo ngài sẽ nhớ tôi sao! Ha ha...
Ngô Đồng Phủ cười chỉ chỉ mũi Trần Thương:
- Tiểu tử nhà cậu, mau đi đi, có thể tôi sẽ tới dự lễ bảo vệ luận án tốt nghiệp của cậu, chuẩn bị cho tốt đi nhé, tôi đoán chừng đến lúc đó người đến dự cũng không ít
- Còn nữa, cũng đừng quay lại, kết hôn xong, đi tuần trăng mật...
Lời còn chưa dứt, điện thoại đã vang lên, cùng lúc đó, Trần Thương thấy điện thoại của viện trưởng Ngô vang lên, lên tiếng chào chuẩn bị rời đi.
Tuy nhiên ngay lúc này, điện thoại của anh cũng vang lên, là Mã Nguyệt Huy.
- Tổ trưởng Mã, sao vậy?
Lão Mã gấp gáp nói:
- Cậu mau đến khoa cấp cứu một chuyến đi, tình trạng của Trần Hiểu Lệ khá đặc biệt, bắt đầu từ sáng hôm nay đã chảy máu mũi, buổi sáng bắt đầu xuất hiện chèn ép màng ngoài tim, trái tim đột nhiên ngừng đập, sau đó khi vừa rút dịch, đột nhiên thất khiếu chảy máu
Trần Thương biến sắc:
- Bây giờ, tôi sẽ lập tức đi qua
Mà cùng lúc đó, sau khi Ngô Đồng Phủ bên này nhận được điện thoại, nói:
- Tôi lập tức đi qua đó
Nói xong, Ngô Đồng Phủ nhìn Trần Thương một cái.
Hai người liếc nhau, liền vội vàng đi tới khoa cấp cứu.
Sau khi đến khoa cấp cứu, hai người chạy thẳng tới phòng cấp cứu, đến rồi cũng nhìn thấy một màn có chút kinh dị.
Trần Hiểu Lệ vẫn đang chảy máu
Giờ khắc này, Trần Thương trực tiếp nhíu mày.
Còn Ngô Đồng Phủ nói với Dư Dũng Cương:
- Mau đưa báo cáo xét nghiệm cho tôi
Bác sĩ chủ quản nhanh chóng đưa tới.
Mà Trần Thương cẩn thận quan sát từng li từng tí.
Ngô Đồng Phủ xem báo cáo ca bệnh, mi tâm nhíu lại, luôn cảm thấy bệnh này có chút kỳ lạ.
Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì chứ?
Trần Thương cũng không dám mảy may buông lỏng cảnh giác, cẩn thận điều tra các chi tiết từng li từng tí.
Nếu như là trúng độc diphacinone, cũng không thể xảy ra chuyện như vậy?
Thất khiếu chảy máu...
Không đúng?
Trần Thương vội vàng nói:
- Nhìn thân dưới có xuất huyết hay không?
Các bác sĩ xung quanh nghe thấy Trần Thương nói vậy, không biết vì sao lại hỏi vấn đề này, chẳng lẽ có ích cho chẩn đoán bệnh sao?
Y tá khoa cấp cứu sáu vẫn luôn lắng nghe những gì Trần Thương nói, trực tiếp gật đầu, cởi quần Trần Hiểu Lệ xuống, kinh ngạc phát hiện:
- Có
Một câu lập tức khiến mọi người xung quanh đều sửng sốt.
Quả nhiên cũng có
Mắt Trần Thương đột nhiên sáng lên, vội vàng chạy ra bên ngoài, sau đó nói với Ngô Đồng Phủ:
- Gọi điện thoại cho chủ nhiệm Hoàng Thu Dĩnh, để cô ấy đến hội chẩn
Hoàng Thu Dĩnh là chủ nhiệm phụ khoa, từng cùng Trần Thương hợp tác chẩn đoán bệnh và trị liệu cho bệnh nhân vỡ tĩnh mạch xương chậu.
Mọi người nghe thấy đề nghị của Trần Thương, lập tức sững sờ.
Tại sao phải gọi phụ khoa chứ?
Mà lúc này, sau khi anh ra khỏi phòng cấp cứu, tìm được Tiểu Nhu.
Mấy ngày nay, Tiểu Nhu có thời gian sẽ đến bệnh viện, hôm nay cũng không ngoại lệ, anh liền vội vàng đi tới hỏi:
- Tiểu Nhu, tôi hỏi cô một chuyện, chu kỳ kinh nguyệt của Trần Hiểu Lệ là lúc nào?