Vào lúc này Hoàng Thu Dĩnh sắp chuẩn bị rời đi, nhìn anh cười nói:
- Hiện tại, tôi thật sự không hiểu rõ đến cùng cậu làm bên chuyên môn nào, cái gì cậu cũng biết
- Nhưng tôi cảm thấy... Cậu học chuyên môn phụ khoa khẳng định có thiên phú, nếu như cậu muốn học, nhớ gọi điện thoại cho tôi.
Nói xong, Hoàng Thu Dĩnh lập tức rời đi.
Vào lúc này, những chủ nhiệm đứng xung quanh cũng cảm thấy có vấn đề cần giải quyết, cũng dồn dập nhau rời đi.
- Giáo sư Trần, có thời gian đến khoa máu đi dạo.
- Giáo sư Trần, tôi đi trước
- Đúng, giáo sư Trần, có chuyện gì cần cứ liên lạc điện thoại cho tôi.
...
Bây giờ, bên trong phòng cấp cứu cũng có một khoảng không gian yên tĩnh trở lại.
Ngô Đồng Phủ nhìn Trần Thương, nhịn không được thở dài:
- Tôi đột nhiên cảm thấy hối hận
Trần Thương sững sờ:
- Hối hận cái gì?
Dư Dũng Cương và Mã Nguyệt Huy cũng tò mò nhìn Ngô viện trưởng.
Ngô Đồng Phủ cười tủm tỉm nói đến:
- Tôi hối hận nhất là đã đồng ý cho cậu xin nghỉ.
- Tôi còn nói nếu cấp cứu không có cậu vẫn có thể hoạt động bình thường, hiện tại xem ra, thật đúng khoa cấp cứu là không thể không có cậu
Nghe thấy lãnh đạo nói như vậy, mặt của Dư Dũng Cương cũng đỏ lên, thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đập Mã Nguyệt Huy một bàn tay:
- Nói anh đây, làm việc không hăng hái, bình thường xem nhiều sách, mỗi ngày đều trốn trong phòng, trong phòng có gì đáng xem
- Có thể xem nhiều luận văn hơn một chút, hay xem tạp chí?
Mã Nguyệt Huy nhìn Dư Dũng Cương một cái với nét mặt mờ mịt, thấy ông ta với Ngô viện trưởng đứng dậy rời đi, đột nhiên cảm giác thấy có điều muốn nói nhưng không thể bày tỏ ra được.
...
Cuối tuần này, anh phải làm luận văn tốt nghiệp bảo vệ luận án.
Hiện tại, Trần Thương cũng không có chuẩn bị kỹ càng cái gì cả.
Đề mục chưa xác định, nội dung chưa chuẩn bị, càng đừng đề cập Powerpoint và luận văn.
Nghĩ tới đây, Trần Thương có chút phiền muộn.
Kỳ thật, anh hoàn toàn có thể lấy ra đồ vật trước đây của chính mình đối phó một cái là được.
Nhưng Trần Thương cảm thấy làm như thế này thì có lỗi với giáo sư Mạnh.
Sau khi trở về từ hội nghị AATS không được bao lâu, giáo sư Mạnh và chủ nhiệm Lý bọn họ liền đi An Dương công tác.
Mặc dù chuyện tốt nghiệp lần này Trần Thương cũng rất thận trọng cân nhắc qua, nhưng đột nhiên cuối cùng có chút nhớ nhưng không bỏ.
Dù sao, khi đó chính mình còn giống như mới ra đời, đi theo mấy cuộc phẫu thuật nhiều rồi, mỗi ngày sau khi tan làm ở Tỉnh Nhị Viện liền chạy đến Đông Đại Nhất Viện.
Giáo sư Mạnh rất tốt, hầu như không giữ lại chút bí mật nào với chính mình, tất cả kỹ xảo phẫu thuật và khái niệm ảnh hưởng Trần Thương rất nhiều.
Đương nhiên, cũng do năng lực giáo sư Mạnh có hạn, dù sao ba năm lâm sàng, có thể có bao nhiêu kinh nghiệm lâm sàng?
Mà trong lúc đó, thời gian tiến sĩ Mạnh Hi dành thời gian nghiên cứu khoa học nhiều hơn so với thời gian lâm sàng.
Nhưng bên trong quá trình cuộc sống, giáo sư Mạnh cũng đối xử không tệ lắm với chính mình.
Mỗi lần nhất định sẽ đặt trước cơm cho mình, mà còn cân nhắc đến anh, mỗi lần đặt đều đặt trước hai phần cơm.
Cát Hoài chỉ có thể nhìn.
Mà còn... Tính tình của giáo sư Mạnh cũng tốt, khi phẫu thuật bản thân anh sốt ruột cũng thường xuyên nói cô ấy, có thể giáo sư Mạnh cũng không để ý, nhiều lúc trừng mắt nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt như giết người.
Dù sao ngực to mà không có não, giáo sư Mạnh có thể quên ca phẫu thuật, ngược lại còn vui vẻ đi ăn cơm.
Vì lẽ đó, Trần Thương vẫn tương đối xúc động đối với chuyện này.
Mắt thấy sắp tới thời điểm tốt nghiệp, Trần Thương lại có chút nhớ nhung không bỏ.
Đột nhiên, anh bỗng có một ý nghĩ... Nếu không... Điều giáo sư Mạnh tới?
Nghĩ tới đây, Trần Thương cảm thấy đây là một biện pháp đáng giá suy nghĩ nhất.
Điều giáo sư Mạnh đến khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện, phụ trách vị trí chủ nhiệm trong Khoa ngoại tim cấp cứu,.
Thứ nhất là giáo sư Mạnh nghe lời, thứ hai là giáo sư Mạnh rất nghe lời
Trần Thương cảm thấy ý nghĩ này quả thật không sai.
Mặc dù bây giờ, cô ấy còn chưa gáng vác nổi một Khoa ngoại tim tầm cỡ, nhưng các bệnh thông thường đều không có bất cứ vấn đề gì, gặp phải vấn đề khó xử lý, căn bệnh phức tạp thì đã có mình, vấn đề cũng không lớn.
Mà còn, mấu chốt là năng lực nghiên cứu khoa học của giáo sư Mạnh rất mạnh
Đây là điều Trần Thương rõ như ban ngày.
Đoạn thời gian trước, khi làm phẫu thuật bóc tách động mạch chủ, giáo sư Mạnh không chỉ một lần tổng kết ra một chút tư liệu đưa cho Trần Thương nhìn, thậm chí còn trợ giúp anh viết mấy bài luận.
Thậm chí trong lúc tiếp theo luận văn mà chủ nhiệm Lý Bảo Sơn vô cùng tâm đắc, ngay cả bản thảo diễn thuyết của những người khác ở AATS đều không thiếu sự tham dự của cô ấy.
Là học viện cao học tài năng của Karolinska Thụy Điển, năng lực của giáo sư Mạnh rất giỏi và mạnh
Nếu không... Để cô ấy đến nơi này làm chủ nhiệm, thuận tiện làm một chút nghiên cứu khoa học vẫn tốt hơn?
Nghĩ tới đây, Trần Thương cảm thấy cực kỳ có thể thực hiện.
Về sau giáo sư Mạnh lại ở bên cạnh anh, ngẫu nhiên hướng dẫn thuận tiện giúp cô ấy.
Độ thiện cảm của mình cũng có thể tăng liên tục không ngừng.
Đây đối với chuyện đề cao kỹ năng Khoa ngoại tim của bản thân là không thể thiếu.
Trần Thương chợt nhận ra bản thân có thể đã quyết định được một chuyện rất vĩ đại, liền có chút cảm giác ngạc nhiên mừng rỡ.
Bây giờ là kỳ nghỉ hè của Đại học y khoa Đông Dương.
Hiệu trưởng Tần Hiếu Uyên mới được bổ nhiệm nên cũng không bận rộn nhiều việc đến mức không có thời gian.
Ông ngồi ở bên trong văn phòng Viện trưởng Tỉnh Nhị Viện, lão Tần đun một bình cà phê chồn thượng hạng để tiếp đãi Đàm Lập Quốc, đối thủ cũ của ông, đưa tới một điếu thuốc lá được sản xuất ở nước Mỹ.
Hai người cứ như vậy ngồi ở bên trong văn phòng nói chuyện với nhau, đã làm đối thủ cạnh tranh rất nhiều năm, đến khi rời đi, ngược lại có chút cùng chung chí hướng.
Thậm chí Tần Hiếu Uyên còn lấy ra những cà phê chồn thượng hạng được Ký Như Vân xem như bảo vệ.
Tần Hiếu Uyên bình thường cũng hút thuốc, nhưng không nhiều, phần lớn là khoảng thời gian ngoài giờ xem bệnh cho bệnh nhân, nhưng bình thường, ông có rất nhiều bệnh nhân, một buổi sáng đã có hơn 100 người, đang xem bệnh thì đi nhà vệ sinh, ở khoảng giữa thời gian ấy thì hút một điếu thuốc để giảm bớt mệt nhọc nâng cao tinh thần, tập trung tỉnh tảo hơn.
Hôm nay, bên trong văn phòng, hai người rơi vào trạng thái trong sương mù, uống ngậm cà phê, hút một điếu thuốc, hàn thuyên tâm sự với nhau.
Đàm Lập Quốc nhìn Tần Hiếu Uyên một cái:
- Ly cà phê này hôm nay coi như không tệ.
Tần Hiếu Uyên cười cười, cực kỳ đại khí nói đến:
- Những thứ tôi ưa thích đều đem ra mời anh.
Đàm Lập Quốc nghe xong nhịn không được bật cười:
- Hôm nay hào phóng đến như vậy sao?
Tần Hiếu Uyên nhàn nhạt nói câu:
- Ha ha, cũng không có gì! Những thứ này tôi điều được biếu tặng, Trần Thương cậu ấy được mấy người bạn ở nước Mỹ tặng không ít
- Cậu ấy sao, thích làm ầm ĩ, đi tham gia cái hội nghị AATS, kết quả anh biết không? Thiếu chút nữa cậu ấy đã cầm toàn bộ phần thưởng hàng năm của người ta