Hơn sáu mươi người đều đã lên máy bay.
Giả Tranh xem thời gian, sau đó có một cuộc gọi đến.
Cúp điện thoại xong, Giả Tranh có chút lo lắng.
Đã không kịp nữa rồi, thông báo cho sân bay, chuẩn bị xuất phát.
Tiêu Nhuận Phương sửng sốt:
- Không đợi sao?
Giả Tranh lắc đầu:
- Không đợi, đã quá muộn rồi, để bọn họ đi trước.
Mười phút sau, máy bay đã cất cánh.
Trên máy bay, lão Mã liếc nhìn Dư Dũng Cương:
- Lão đại, Trần Thương không đến.
Dư Dũng Cương:
- Không đến cũng không sao, tiểu tử này sắp kết hôn rồi, tôi xem thời gian, khi chúng ta quay lại sẽ vừa kịp tham dự lễ cưới.
Lão Mã nghe xong cũng thấy có lý:
- Hắc hắc, tôi đã chuẩn bị sẵn quà tặng xong rồi.
Dẫn đầu đoàn là Trình Quốc Đào, Phó Vụ trưởng Vụ Châu Á của Bộ Ngoại giao.
Ông và Dư Dũng Cương là người quen cũ, nghe những lời của Dư Dũng Cương, không khỏi hỏi:
- Lão Dư, Trần Thương... là ai vậy?
Dư Dũng Cương cười:
- Một bác sĩ, tay nghề không tệ, không có gì, có chúng tôi đây anh còn không yên tâm sao
Trình Quốc Đào Anh cười nói:
- Không có gì, chỉ là tôi nghe rất nhiều người truyền tụng cái tên này nên tò mò nên qua hỏi anh một cái.
Trên máy bay có khá nhiều người trong ngành y đều biết Trần Thương…
Cung Đại Trân và Vương Thông của Hiệp Hòa đều đang ở đây.
Lần cứu viện này rất được quốc gia coi trọng.
Trên thực tế, khi Dư Dũng Cương thấy Tiêu Nhuận Phương nói muốn gọi cả Trần Thương đến, mọi chuyện khá phức tạp, muốn để anh ấy đến, nhưng người ta chưa chắc muốn đến.
Trên thực tế, Dư Dũng Cương đã trải qua loại nhiệm vụ này nhiều lần.
Về cơ bản, có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai.
Khó mà nói được.
Vấn đề là đôi khi các vấn đề bảo mật không thể được đảm bảo hoàn toàn, chỉ cần nhìn vào các lực lượng vũ trang xung quanh là biết.
Lần này, còn may mắn, lần trước họ đi cấp cứu ở một đất nước bị chiến tranh tàn phá, họ đã trải qua lằn ranh sống chết.
......
......
Trần Thương yên tĩnh nhìn Tần Duyệt.
Anh cảm thấy Tần Duyệt nhất định sẽ không vui, sắp tới ngày kết hôn mà mình lại ra ngoài.
Nhưng... Anh không ngờ đột nhiên Tần Duyệt lại cười nói:
- Ai nha, anh đi đi, nhưng … nhớ phải chú ý an toàn đó.
Em biết ngay ngày nào cũng rảnh rỗi ở nhà sẽ khiến anh làm ra chuyện sai lầm.
Anh không cần phải lo lắng về việc kết hôn. Chú bác, cô dì, và cha mẹ em sẽ lo liệu tất cả.
Hơn nữa, anh cũng không giúp được một tay, gu thẩm mỹ của anh là gu gì chứ, mau đi đi
Đến ngày 18, anh chỉ cần ăn mặc thật đẹp trai và đến cưới em là được
Nếu có thể, nhớ đạp trên những đám mây đầy màu sắc nha
Tần Duyệt cười nói, nhéo một bên má của Trần Thương, trấn an nói.
Anh nghe vậy thì vô cùng xúc động.
Trần Thương hiểu rõ, Tần Duyệt không muốn mình rơi vào tình huống khó xử.
Cô gái này quá hiểu chuyện, chuyện gì cũng luôn suy nghĩ cho mình.
Trước đây lúc cực khổ, cô cũng chưa bao giờ chê bai mình.
Theo lý thuyết, Tần Duyệt xuất thân ở một gia đình rất tốt, nhưng cho đến bây giờ chưa từng ghét bỏ mình.
Trong tình yêu, từ trước đến giờ cũng chưa từng để cho anh mua những thứ xa xỉ, một nồi lẩu, một ly trà sữa bình thường cũng có thể làm cho cô vui vẻ rất lâu.
Sau này, khi anh có điều kiện tốt, Tần Duyệt cũng chưa từng xa hoa.
Sau khi đến Bắc Kinh ở chung, trong nhà có bừa bộn thì Tần Duyệt cũng tự mình dọn dẹp.
Công việc của bản thân bận bịu, cũng không thể nói bản thân bận bịu không có thời gian ở với cô.
Đây là một cô gái không đạo đức giả, không làm bộ, luôn sống thật lòng thật dạ.
Cả ngày không trang điểm, thu dọn ngay ngắn sạch sẽ từng bộ quần áo của Trần Thương.
Ở trong hai gian phòng không lớn của thủ đô, gian phòng của Trần Thương lại lớn hơn so với gian phòng của Tần Duyệt, mà trong tủ quần áo lớn của anh lại được cô sắp xếp vô cùng ngăn nắp.
Quần áo mở hội nghị, quần áo ra nước ngoài, quần áo đi tiệc, đi làm nên mặc cái nào, chuẩn bị quần áo lót dùng một lần khi làm phẫu thuật....
(Rất nhiều lúc làm phẫu thuật, máu sẽ thẩm thấu qua áo phẫu thuật rồi dính vào quần lót, vì thế nên có rất nhiều bác sĩ khi làm phẫu thuật có thể không mặc đồ lót, nếu không thì chỉ mặc một lần duy nhất.)
Công việc của Tần Duyệt cũng rất bận rộn, cô có niềm đam mê theo đuổi sự nghiệp riêng của mình, nhưng cho đến giờ chưa từng tùy ý trong cuộc sống của Trần Thương.
Anh nhớ rõ, rất nhiều lần sau khi trở về, cô đều để trên bàn một tờ giấy.
- Cơm ở trong nồi, em đang ở trên giường, chờ anh
Câu này chính là Tần Duyệt nói.
Một cô gái lo cho mái ấm gia đình, rất nghịch ngợm nhưng lại ấm lòng, một câu 'chờ anh' còn hơn trăm ngàn lời nói.
Trần Thương ôm Tần Duyệt vào trong lòng, hôn nhẹ lên trán của cô, cảm thán một câu:
- May mắn lớn nhất đời này của anh, chính là gặp được em
- Vợ à, đợi anh trở về cưới em
Nói xong, Trần Thương đứng dậy rời đi.
Mang theo túi du lịch do Tần Duyệt chuẩn bị anh, bên trong đựng quần áo để thay và quần áo đã giặt sạch, đồ lót, vớ, chứng minh nhân dân, tiền tiêu vặt...
Có đôi khi, tình yêu không cần trăm ngôn vạn ngữ, chỉ cần từng li từng tí.
Tần Duyệt không tiễn Trần Thương, vì sợ bản thân sẽ rơi nước mắt.
Nói thật, mỗi lần mở hội nghị, Tần Duyệt đều có thể đi tham gia chung với Trần Thương.
Nhưng... Cô cảm thấy mình đi theo sẽ quấy rầy và làm ảnh hưởng đến anh.
Cô chỉ cần ở những nơi mà Trần Thương kiêng kỵ, làm tốt bổn phận của một người vợ là được.
Đứng ở cửa sổ căn phòng trong khu dành cho người nhà của Tỉnh Nhị Viện, Tần Duyệt nhìn Trần Thương đi xuống lầu rồi rời khỏi.
Sau khi anh đi xuống, quay đầu lại nhìn Tần Duyệt, chợt phát hiện nha đầu này đang ở bệ cửa sổ nhìn mình.
Trong lúc ánh mắt giao nhau, Trần Thương đột nhiên nở nụ cười, hốc mắt của Tần Duyệt có chút mơ hồ.
Ngay lúc này, anh đột nhiên hét lên:
- Tần Duyệt! Chờ anh trở về cưới em
- Hahaha...
Nói xong, Trần Thương quay người rời đi, Tần Duyệt lại đứng bên cửa sổ ngưng khóc, mỉm cười.
Các ông lão bà lão xung quanh nhìn chàng trai này, dường như đã nhìn thấy bản thân của trước đây.
Tuổi trẻ thật tốt
Hai ngày nay, Ký Như Vân cũng xin nghỉ, nghe thấy Trần Thương la hét, mỉm cười nhìn qua Tần Duyệt.
- Trước đây, cái bệ cửa sổ này đều là nơi mà mỗi ngày mẹ và ba của con đứng đợi con trở về.
- Cứ nhìn cứ nhìn, mà đã sắp phải gả con đi rồi.
Nói rồi nói, hốc mắt của Ký Như Vân cũng ướt theo, con gái sắp phải lập gia đình rồi.
Tần Duyệt thấy thế, lau nước mắt trên khóe mắt, rồi đi qua an ủi:
- Được rồi, mẹ, mẹ khóc cái gì chứ
- Không phải mỗi ngày mẹ và ba đều nói nhanh chóng gả con đi hay sao? Bây giờ tốt rồi, nguyện vọng của mẹ thành hiện thực rồi.
.....
.....
Lúc Trần Thương đến sân bay thủ đô, đã là hơn hai giờ chiều, gọi điện thoại cho Tiêu Nhuận Phương.
- Chủ nhiệm Tiêu, tôi đến rồi.
Lúc này, Tiêu Nhuận Phương đang ở cùng một chỗ với Giả Tranh, sau khi nghe thấy, nói với Giả Thanh:
- Trần Thương đến rồi, hay là... để cậu ấy qua đây?
Giả Tranh gật đầu:
- Ừm, đi qua gặp cậu ấy.