Tiêu Nhuận Phương trực tiếp nói:
- Cậu hãy đến Bộ ngoại giao một chuyến, tôi đang ở bên đây, đến dưới lầu rồi tôi cử người xuống đón cậu.
Trần Thương sững sờ:
- Bộ ngoại giao?
Sau khi cúp điện thoại, Trần Thương ngày càng cảm thấy chuyện này có chút kỳ bí, sao lại có liên quan đến bộ ngoại giao?
Lẽ nào... là ra nước ngoài cứu viện sao?
Trong lúc nhất thời, Trần Thương có một chút mong chờ.
Với tư cách là một phần tử của Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, lần đầu tiên Trần Thương cảm thấy một loại sứ mệnh.
Giả Tranh có chút tò mò nhìn Tiêu Nhuận Phương:
- Chủ nhiệm Tiêu, Trần Thương này thật sự lợi hại như cô nói sao?
Tiêu Nhuận Phương để tư liệu của Trần Thương xuống:
- Đều viết hết trên đây, chuyện này còn có thể là giả sao?
- Những vinh dự quốc tế này đều do cậu ấy giành được.
- Nói thật, tôi rất có lòng tin với Trần Thương
Giả Tranh có chút ngạc nhiên, nhẹ gật đầu:
- Không nghĩ đến quốc gia của chúng ta cũng có một bác sĩ ngoại khoa hàng đầu như thế, đứng ở hàng đầu thế giới, thật tốt! Thật quá tốt
- Cô không biết thôi, bây giờ phía bên ngoại giao, không còn giống nhau so với ban đầu nữa, viện trợ chữa bệnh cũng là một loại thủ đoạn có tác dụng.
Tiêu Nhuận Phương nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào Giả Tranh, ngay ngắn nói thẳng:
- Giả Tranh, anh nghĩ cũng đừng nghĩ đến nữa, giá trị của Trần Thương rất lớn, chuyện này có ý nghĩa sống còn đối với việc nâng cao trình độ y tế và chăm sóc sức khỏe của đất nước chúng ta.
- Tình huống lần này đặc biệt, tôi mới giới thiệu Trần Thương đi, những nhiệm vụ nguy hiểm khác anh cũng đừng có ý đồ với Trần Thương.
Giả Tranh nghe thấy rõ ràng là Tiêu Nhuận Phương đang nghiêm túc, lập tức sửng sốt, cười cười:
- Được thôi! Cô yên tâm đi, những tình huống không đảm bảo vấn đề về an toàn, tôi cũng không dám đâu
Ngay lúc này, Tiêu Nhuận Phương đột nhiên nói:
- Lần này là do lão Lý ở phía trên đích thân chỉ điểm, ông ấy rất coi trọng Trần Thương, lần trước đã đích thân mời Trần Thương đến Đại lễ đường Nhân dân ăn cơm.
- Tôi không phải đang đùa giỡn.
Sau khi Giả Tranh nghe thấy lão Lý, rõ ràng đã sửng sốt một lát.
Vào lúc này, Trần Thương gọi điện đến:
- Chủ nhiệm Tiêu, tôi đến rồi
Tiêu Nhuận Phương nói với Giả Tranh:
- Người đến rồi, cử người đón lên đây đi.
Giả Tranh gật đầu:
- Tôi càng ngày càng tò mò đây rốt cuộc là chàng trai như thế nào
Không bao lâu sau, Trần Thương đến bên trong văn phòng, nhìn thấy ngoài Tiêu Nhuận Phương đang ở bên trong, còn có một người đàn ông lông mày hình chữ nhất.
- Xin chào Chủ nhiệm Tiêu
Tiêu Nhuận Phương gật đầu:
- Giáo sư Trần, đây là bộ trưởng Giả của bộ ngoại giao, nhiệm vụ cứu viện lần này chính là của bộ trưởng Giả.
Trần Thương gật đầu:
- Chào anh, bộ trưởng Giả
Giả Tranh nắm lấy tay của Trần Thương:
- Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, giáo sư Trần, nói thì lần này phải phiền đến giáo sư Trần rồi.
Giả Tranh cũng không hề chê giấu.
Lời nói của Tiêu Nhuận Phương đã khiến Giả Tranh ý thức được, Trần Thương có tư cách biết được chuyện này.
Ngay cả lão Lý cũng đã lên tiếng, anh còn có thể nói gì chứ?
- Quan hệ giữa cộng hòa Halal với chúng ta cũng không tệ, nhưng một nhóm quan viên ngoại giao của bọn họ sau khi trở về bằng máy bay, đột nhiên xảy ra chuyện không may, trong đó có một quan viên có liên hệ mật thiết với chúng ta trong lần hợp tác gần đây nhất.
- Vết thương của đối phương tương đối nghiêm trọng, chính phủ Halal bên kia hi vọng chúng ta có thể cung cấp cứu viện chữa bệnh.
....
....
Sau khi Giả Tranh nói xong, Trần Thương cũng đã hiểu rõ nguyên do của chuyện, nhưng.. cũng lo lắng hơn mấy phần.
Tai nạn máy bay của quốc gia ngoại giao...
Thật sự là trùng hợp hay ngoài ý muốn chứ?
Có điều, anh cũng không có nghĩ nhiều như thế, dù sao bản thân đi cũng là để cứu người, cũng khồn phải là ra chiến trường gì đó, không cần thiết phải lo lắng như thế.
Giả Tranh nhìn ra sự lo lắng của Trần Thương, nói:
- Giáo sư Trần, cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đảm bảo sự an toàn cho chuyến đi này, nhiệm vụ của cậu là cứu người.
Trần Thương cười cười:
- Ừm.
Không bao lâu sau, trợ lý đi vào.
- Bộ trưởng, sắp xếp xong rồi, 8 người lính đặc chủng sẽ đi cùng, chuyến bay gần nhất là một tiếng sau.
Giả Tranh nhẹ gật đầu:
- Được! Chúng ta đi xuống thôi.
Nói xong nhìn qua Trần Thương:
- Giáo sư Trần, nếu như có thể... thì nhanh chóng xuất phát thôi?
Trần Thương gật đầu.
Sau khi đi xuống, anh cũng nhìn thấy 8 người lính đặc chủng với trang phục đầy đủ súng ống.
- Chào thủ trưởng
Sau khi Giả Tranh cúi đầu, gật đầu nói:
- Xin chào mọi người, vất vả cho các vị rồi, nhiệm vụ lần này chính là bảo vệ sự an toàn tuyệt đối cho giáo sư Trần, đồng thời bảo hộ giáo sư Trần an toàn về nước! Có thể làm được không?
- Thề sống chết bảo vệ sự an toàn cho giáo sư Trần, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi nghe xong, Trần Thương sững sờ, trong lòng run lên
Nhìn thấy 8 người quân nhân này, cuối cùng anh cũng nhận thức được, chuyến đi này có thể không hề an toàn
Nhưng sau khi nghe xong lời thề giống nhau của mọi người, Trần Thương biết rõ, đây không phải là bảo đảm, đây chính là quân lệnh.
Sau khi trong lòng cảm thán, lần đầu tiên có ấn tượng đối với khái niệm hòa bình này.
Hòa bình không phải là sinh ra đã có, mà là được bảo vệ bởi những người khác
Sau một tiếng, thông qua cổng đặc biệt đi lên máy bay.
Mấy người Trần Thương lên máy bay, đây là một khu vực riêng biệt, tách biệt với các hành khách.
Anh không nhịn được có chút xúc động, nếu như trên đường đi có cướp máy bay, thì đám cướp này gặp xui xẻo rồi
Đây chính là 8 người lính đặc chủng với đầy đủ các vũ trang, đám cướp này căn bản không đáng nhắc đến.
.....
.....
Islamabad.
Phó tổng thống Abate đích thân đến sân bay để nghênh đón đội ngũ cứu viện đến từ Trung Quốc.
Quan hệ ngoại giao giữa Cộng hòa Halal và Trung Quốc là tốt nhất trong số các nước láng giềng.
Vì thế, sau khi xảy ra chuyện này, tổng thống đã tự mình gọi điện thoại đến Trung Quốc để xin viện trợ, đồng thời điều động Phó tổng thống tự mình đến nghênh đón.
Islamabad là thủ đô của nước Halal, là một thành phố trẻ.
Các dịch vụ y tế và sức khỏe thường là dấu hiệu cho thấy sự thịnh vượng và pháy triển của một quốc gia.
Nhưng khi gặp phải những bệnh nhân khó khăn như vậy, thể hiện ra chính là trình độ chữa bệnh mũi nhọn của quốc gia.
Rất rõ ràng, ngay cả y tế phổ cập cũng không thể cam kết bọn họ đối mặt với tình huống như thế này, thực sự là giật gấu vá vai.
Sau khi Trình Quốc Đào đưa mọi người xuống may bay, Phó tổng thống Abate vội vàng dẫn theo quan viên chính phủ đến chào hỏi.
- Chào mừng! Cảm ơn rất nhiều
Abate gấp gáp lau mồ hôi, nhẹ gật đầu với Trình Quốc Đào.
Lúc này, ông ta thật sự cười không nổi.
Trình Quốc Đào là Phó Vụ trưởng Vụ Châu Á, vô cùng thân quen với Abate.
- Xin chào Phó tổng thống Abate! Tất cả nhân viên cứu viện của chúng tôi đã đến trong chuyến này.
Abate nhìn thấy mọi người đi xuống, vội vàng nói:
- Cảm ơn sự giúp đỡ của Trung Quốc
- Chúng ta... trực tiếp đến bệnh viện đi, tôi không biết bọn họ còn có thể kiên trì được bao lâu, hy vọng các vị giáo sư hỗ trợ