Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1574 - Chương 1572: Bác Sĩ Trần Vĩ Đại Khả Kính

Khi bac si mo hack full
Chương 1572: Bác Sĩ Trần Vĩ Đại Khả Kính
 

Đừng nói Áo choàng màu vàng kim, ngay cả một món đồ đều đổi không được.

Đáng tiếc, trước mắt anh chỉ có Nhất tâm lưỡng dụng, lúc nào tiến hóa, tốt nhất tiến hóa thành nhất tâm bách dụng...

Nghĩ thôi, anh cũng cảm thấy rất kích thích.

Trong lúc nhất thời không biết từ bao giờ, thời gian đã điểm 3 giờ rạng sáng.

Từ khi xuống máy bay, Trần Thương đã bắt đầu phẫu thuật, đến bây giờ, cuối cùng cũng đã cấp cứu xong cho nhóm người bệnh đầu tiên, những người nguy hiểm nhất.

Mà còn, độ khó của các phẫu thuật đều tương đối cao, mọi người cần phải thảo luận sau đó mới có thể tiến hành thực hiện.

Shiba nhìn Trần Thương:

- Giáo sư Trần... Cậu mới vừa đến nên nghỉ ngơi một lát. Bôn ba một ngày, tới đã phẫu thuật, thật là vất vả.

Trần Thương ừ một tiếng, so với chính mình, kỳ thật nhóm Dư Dũng Cương và Vương Thông còn muốn vất vả hơn so với anh.

Dù sao bọn họ đã đến sớm hơn anh một khoảng thời gian.

Từ bên trong phòng mổ đi ra, tất cả mọi người kéo lấy thân thể mệt mỏi, quả thực có chút mệt nhọc.

Vào lúc này, Phó tổng thống Abate đi đến, người đàn ông này sấp sỉ sáu mươi mặt mũi tràn đầy tiều tụy, ông ta cũng cùng mọi người kiên trì tới hiện tại bây giờ, có thể là bên trong con mắt có sự kiên trì đến lạ thường.

Abate nhìn thấy mọi người từ trong phòng phẫu thuật đi ra, sau khi xúc động, hơi cúi đầu.

- Cảm ơn các vị không ngại đường xa mà đã đến đây, đã ra tay cứu giúp cho chúng tôi, tôi thay mặt bọn họ cảm ơn mọi người rất nhiều.

- Hôm nay tất cả mọi người đã vất vả, mệt mỏi cả một ngày, hôm nay mọi người hãy trở về nghỉ ngơi thật tốt.

Pakistan và Trung Quốc lệch múi giờ sấp sỉ khoảng ba, bốn tiếng.

Hiện tại, Pakistan đã hơn ba giờ sáng, tương đương với Trung Quốc đã sáu, bảy giờ sáng.

Bọn họ chính là nhóm cứu trợ đến Pakistan khi sớm nhất, theo giờ Bắc Kinh thì đã trải qua cỡ 13 giờ, đến bây giờ... Bọn họ đã chiến đấu sấp sỉ 20 giờ

Vào giờ phút này, thật sự là rất mệt mỏi và vất vả.

Trong lúc đó, họ cũng chỉ bổ sung một chút năng lượng và uống vài ngụm nước, căn bản đến không kịp nghỉ ngơi.

Xe đã chuẩn bị xong đã đợi mọi người ở bên ngoài, mọi người lên xe không bao lâu, ngồi tựa lưng vào ghế hơi nghiêng về sau, tinh thần vừa buông lỏng trong nháy mắt đã ngủ.

Dù sao có thể tới cứu viện đều là những nhân tài đỉnh cấp trụ cột vững vàng, số tuổi đều tương đối lớn, mỗi người đều trên năm mươi.

Lão Mã lại như đứa trẻ ba tuổi đang tập nói, ông ta tò mò nhìn Trần Thương:

- Thương nhi, ngươi có phải có hệ thống tăng cấp hay không?

Trần Thương nghe thấy lời của lão Mã, lập tức cảnh giác lên, cha nội này... Biết mình có hệ thống?

Dư Dũng Cương nằm trên ghế, nghe thấy lời của lão Mã, cũng không nhịn được hỏi:

- Không có học thức, cái này gọi là nâng cấp phần cứng

- Này là trực tiếp chuyển lõi đơn sang lõi kép cho CPU, cái tên này, có thể tiến hành hai cuộc phẫu thuật cùng lúc, nó sẽ còn chịu nổi sao?

Lão Mã cũng tức giận bất bình nói:

- Đúng đấy, hệ thống đơn hạch của tôi đúng là vô dụng, thằng nhóc cậu vậy mà thăng cấp đến song hạch, nói xem bên trong lưu trữ bao nhiêu GB đây

Trần Thương liếc lão Mã một cái, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quên là với trí thông minh của Mã ba tuổi làm sao có thể đoán được mình có hệ thống chứ

Từ Ái Thanh nhịn không được cười cười:

- Người ta là giáo sư Trần, nên không chỉ CPU thăng cấp, mấu chốt là người ta có ổ cứng cũng khá lớn

Sau khi Mã Nguyệt Huy nghe thấy, lập tức im lặng không nói.

Hiện tại Từ Ái Thanh khá là dị ứng với chữ ‘Lớn’ này.

Quả nhiên, trong xe lại lần nữa bắt đầu im lặng, bầu không khí có chút xấu hổ.

Từ Ái Thanh cũng bất ngờ không nói nữa, lập tức sửng sốt một chút, nhưng dù sao cũng làm vợ nhiều năm, lập tức kịp phản ứng, nhịn không được bật cười:

- Tổ trưởng Mã Nguyệt Huy, tôi không có ý kia, lại nói, ổ cứng là chứa đựng không gian ý là... Anh đừng hiểu lầm! Ha ha...

Ừm, có đôi khi, hiểu lầm chuyện này, càng tô lại càng rõ ràng.

Lão Mã tức giận cũng không nói chuyện, nằm xuống ngủ ngay.

Trần Thương cũng không biết giải thích như thế nào.

Nhưng... Vào lúc này, Lý Việt từ trước đến nay luôn im lặng đột nhiên nói một câu:

- Tổ trưởng Mã, kỳ thật anh cũng có rất nhiều ưu điểm mà

Lão Mã nghe xong, lập tức tinh thần tỉnh táo:

- Mau nói

Lý Việt chăm chú nhìn Mã Nguyệt Huy, như có điều suy nghĩ nói:

- Một người có tính khí thất thường! Vừa mới tức giận đã tiêu biến ngay...

Lập tức, mọi người ha ha nở nụ cười.

Lão Mã cũng dở khóc dở cười.

Một tập thể như vậy, chính là bên trong khó khăn như thế nào đều có thể tìm được niềm vui.

Nằm ở trên giường, Trần Thương nhìn điểm tích lũy một vài món thương thành

Giờ khắc này, cuối cùng anh hiểu rõ vì sao Tần Duyệt thích lướt Taobao, vì rất thoải mái, nhìn có biết bao nhiêu món đồ tốt đến như thế, mỗi một cái bản thân đều hận không thể mua hết.

Làm sao lại không có loại ‘Trả sau’ chứ?

Trần Thương lại nhìn điểm tích lũy của bản thân ít ỏi đến đáng thương, lại lần nữa cảm nhận được sự nghèo khổ của bản thân, thật là không dễ chịu.

Nhưng, điều này căn bản không ảnh hưởng đến cảm giác vui vẻ của Trần Thương khi ngắm nhìn đồ vật

Lướt một hồi, trời cũng sắp sáng rồi, Trần Thương vậy mà cũng cảm thấy đói bụng.

Anh hối hận muốn chết, thề ba lần ngày mai nhất định sẽ không tiếp tục thức đêm.

Nhưng... Nghĩ lại, chính mình chỉ cần kiên trì đến sáu giờ không coi là thức đêm, chính là thức suốt đêm

Nghĩ tới đây, anh dứt khoát tìm vài món đồ mình cần, viết ra trên giấy, tiếp theo để nhân viên khách sạn đưa tới bữa sáng, ăn xong, sau đó đã hài lòng no bụng nên có thể ngủ một chút.

...

...

Vẻ mặt của mọi người kinh ngạc nhìn Trần Thương đến phòng bệnh sớm như vậy, lập tức sửng sốt

- Giáo sư Trần, sao anh không nghỉ ngơi thêm một chút nữa?

- Giáo sư Trần... Anh.. .

Những người này đều là bác sĩ trực ban ca đêm, lúc này, mới vừa qua 7 giờ, Trần Thương đã tiến vào phòng bệnh.

Phải biết rằng tối hôm qua sau khi trở về, khả năng đã hơn bốn giờ?

Anh vẫy tay một cái, cười cười:

- Tôi ngủ không được, liền đến nhìn có ca nào cần hỗ trợ không, dù sao... Thấy có nhiều người bệnh như thế, tôi có chút lo lắng, không ngủ được

- Vì lẽ đó, tôi đến sớm tới xem bệnh tình của người bệnh một chút, chờ bọn họ nghỉ ngơi tốt, thuận tiện sắp xếp thời gian phẫu thuật

Trong lúc nhất thời... Mọi người nghe thấy lời của Trần Thương, sau đó đều sửng sốt

Lo lắng cho người bệnh không ngủ được...

Người này là một bác sĩ vĩ đại.

Giờ khắc này, trong lòng mỗi người đều bắt đầu sinh ra một ý nghĩ, người vô cùng tốt

Nên người ta lợi hại như vậy

Đây mới là người lĩnh ngộ được thực tiễn tinh thần của Nightingale đương đại

Tận tụy, quên mình, cứu sống và chăm sóc người bị thương, ban phước lành cho cuộc sống

Mà còn, những người này còn không phải là người Trung Quốc, giáo sư Trần chẳng qua là đến cứu viện giúp đỡ, có thể là... Trong lòng anh ấy có chút gì gọi là biên giới đối với người bệnh.

Trong lòng mọi người nhiều hơn mấy phần xúc động, có đồng minh như vậy, thực tế là một chuyện rất hạnh phúc.

Bình Luận (0)
Comment