Trải qua cả ngày hôm qua cứu viện, hiện tại phòng cấp cứu với ICU đều bận rộn rất nhiều việc.
Lúc này, mỗi một bác sĩ trực ca đêm đều có chút mệt mỏi không chịu nổi.
Vào thời điểm này, một trận âm thanh vang lên.
- Giường 31, bác sĩ Suyika, chuẩn bị đặt ống thông tĩnh mạch
Suyika chuẩn bị đứng dậy, Trần Thương đè vai cô ấy xuống:
- Tôi làm cho, mọi người cũng quá mệt mỏi, nên nghỉ ngơi một chút
Nói xong, anh đứng dậy, mang găng tay vào lập tức tiến vào phòng bệnh.
Sau 10 phút, đặt ống thông hoàn thành
【 Đinh! Đặt ống thông tĩnh mạch trung tâm hoàn thành cấp độ hoàn mỹ, thu được 100 điểm tích lũy! 】
Trần Thương trong lòng vui vẻ
Quả nhiên là như vậy.
Thế là, bảy giờ sáng bên trong phòng cấp cứu, vô cùng náo nhiệt.
Một nam thanh niên đến từ Trung Quốc lao tới mọi ngóc ngách của khoa cấp cứu Bệnh viện Thủ đô Pakistan
Anh ấy không gì không làm được
Từ trước đến nay, anh ấy không chê chuyện nhỏ nên mấy việc vặt như đo điện tâm đồ, đo huyết áp, đổi thuốc...
Từ trước đến nay, anh ấy cũng không bao giờ chê công việc bẩn nên việc như cắm ống tiểu, làm sạch vết thương, hút đờm...
Từ 7 giờ đến 9 giờ, nhìn Trần Thương đầu đầy mồ hôi bôn ba tứ phía.
Suyika xúc động, mắt có chút sắp rơi nước mắt
Cái gì mới là một vị bác sĩ vĩ đại?
Bọn họ cảm thấy chính là người này
Một câu nói câu nệ cũng khống có, bên trên có thể song khai làm các đại phẫu đỉnh cấp, tiếp theo có thể cắm ống tiểu.
Một vị bác sĩ như vậy, ai có thể sinh lòng chán ghét
Một vị bác sĩ như thế, ai có thể không tôn trọng?
Mọi người thở dài, nhìn anh chạy tới chạy lui chạy vạy khắp nơi mồ hôi nhễ nhại, nơi sâu thẳm nhất trong lòng mọi người đều có hơi xúc động.
Giáo sư Trần là một nhân vật lớn vậy mà có thể giúp đỡ chúng ta làm những việc vặt như thế, từ tối hôm qua đến bây giờ, anh ấy cũng chưa ngủ được bao lâu?
Ngay lúc này, viện trưởng Shiba trở về.
Khi ông ta nghe thấy bác sĩ trực ban báo cáo chuyện này, sau đó liền vội vã chạy tới.
Mặt ông ta đen lại, tiến vào bệnh viện liền gọi mọi người vào văn phòng làm việc.
- Ai bảo giáo sư Trần làm những này việc vặt?
Mọi người trầm mặc không nói, Shiba tức giận vỗ bàn:
- Mọi người đều biết rõ giáo sư Trần tối hôm qua mấy giờ mới ngủ mà?
- Tôi nói cho biết, tối hôm qua giáo sư Trần làm đến sáu giờ sáng mới ngủ! Hơn bảy giờ, cậu ấy đã đến bệnh viện, chỉ ngủ hơn một giờ
- Người ta là chuyên gia đỉnh cấp quốc tế, nhân tài cấp thế giới, khi biết chúng ta cần, đi xa vạn dặm lại tới đây vì giúp đỡ chúng ta cứu vớt thương hoạn
- Mọi người rất vất vả sao?
- Giáo sư Trần người ta có than vất vả sao?
- Mấy ngày nữa, giáo sư Trần người ta cũng sắp đến ngày kết hôn, bỏ lại vợ chưa cưới ở lại quê nhà, vì muốn giúp đỡ chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn lúc này đây
- Mọi người hãy nhìn bản thân mình một chút, như cái gì chứ? Giáo sư Trần người ta đến để làm việc vặt sao? Tôi nói một câu từ đáy lòng, đừng nói tôi, ngay cả toàn bộ Pakistan cũng tìm không ra một người giống như giáo sư Trần trong lĩnh vực chữa bệnh này
- Ai, ai có thể tốt hơn giáo sư Trần đây
Shiba nói nói, xúc động có chút hốc mắt đỏ lên:
- Hôm nay, tôi nghe nhân viên phục vụ khách sạn nói, giáo sư Trần gọi bữa sáng vào lúc sáu giờ, khi mang thức ăn vào mới phát hiện bên trong gian phòng đèn vẫn sáng, phía trên viết đầy số liệu vô cùng phức tạp xem không hiểu
- Aiz... Tôi nghĩ, những thứ kia cũng đều là phương án điều trị bệnh cho người bệnh mà giáo sư Trần đang suy nghĩ, tất cả cũng đều là các loại chỉ tiêu
Sau khi, mọi người nghe thấy câu nói này , lập tức đều hôn mê
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều bị hành động của anh làm cho đến rung động.
Vào lúc này, Trần Thương đi đến, nói với Suyika:
- Bác sĩ Suyika, giường 13, 15, 17, 20, 26 đều xử lý tốt rồi
-Ý? Viện trưởng Shiba, chào buổi sáng
Shiba vội vàng bắt lấy Trần Thương:
- Giáo sư Trần, anh vất vả rồi, anh cứ để bọn họ đi làm những việc đó, hôm nay không có quá nhiều việc đâu! Giáo sư Trần có thể trở về khách sạn ngủ một giấc thật ngon, nghỉ ngơi một chút
Trần Thương làm sao nguyện ý.
Dù sao lúc sáng sớm, có hơi mệt mỏi, nhưng thu hoạch tương đối khá tốt, một buổi sáng thu hoạch sấp sỉ hơn một ngàn điểm tích lũy.
Như vậy có thể từ bỏ sao?
Trần Thương sử dụng một bình thuốc nước để tăng cường thể lực, dựa theo điểm tích lũy thương thành giá cả chỉ 50 điểm tích lũy, có thể thu hoạch được hơn 1000.
Trần Thương cảm thấy, bản thân cũng không cần đi ngủ... Tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không trở lại
Anh nhìn chằm chằm Shiba, mỉm cười:
- Viện trưởng Shiba, mạng của người bệnh quan trọng hơn, tôi vẫn còn sức để làm…
- Mọi người cũng đều vất vả, một đêm không có chợp mắt.
- Viện trưởng Shiba, ông cũng đừng trách mọi người
Shiba đỏ mặt nhìn Trần Thương, thở dài thật sâu, vỗ bả vai anh.
- Giáo sư Trần... Cậu chính là bác sĩ cả một đời Shiba tôi tôn kính nhất, là bác sĩ tôi tôn kính nhất đời này! Cũng là người bạn tốt nhất của tôi ở Pakistan
Mọi người nghe tiếng, khẽ thở dài một cái, ánh mắt nhìn Trần Thương, tràn đầy tôn kính
- Giáo sư Trần, nếu như có khả năng, chúng tôi hi vọng có thể mang lễ vật trân quý nhất gửi đến hôn lễ của anh
...
Trần Thương bị viện trưởng Shiba nói có chút về mình mà đã đỏ mặt.
Anh cảm thấy, da mặt của chính mình có chút hơi dày, giống như Lý Nguyệt nói nếu như giống lão Mã nói như quạt, tản nhiệt nhanh, cũng không đến mức đỏ mặt
Dù sao... từ trước đến giờ Trần Thương chưa thấy lão Mã đỏ mặt bao giờ
Khi ước chừng hơn chín giờ sáng, mọi người đội cứu viện cũng dồn dập chạy đến, đối với nhiệm vụ hôm nay, ai cũng không cảm thấy dễ dàng.
So sánh với cấp cứu người bệnh có triệu chứng nguy cấp ngày hôm qua, hôm nay là thảo luận phương án cách xử lý về những căn bệnh phức tạp hơn.
Hiện tại, còn có 18 người cần tiến hành xử lý và phẫu thuật, trong đó có mấy người đang ở trong giai đoạn nguy hiểm.
Quan trọng nhất là phó bộ trưởng Bộ ngoại giao là một người còn đang trong trạng thái hôn mê trong số đó.
Đây cũng là bệnh nhân mấu chốt của lần cứu viện này.
Bọn họ tới, một lát sau nhìn thấy Trần Thương đầu đầy mồ hôi đứng ở đằng kia, lập tức sửng sốt một chút.
- Giáo sư Trần, cậu làm sao... đến sớm như vậy tới?
Vương Thông hỏi trước tiên.
Trần Thương cười cười:
- Không có chuyện gì, mới tới
Mọi người thấy một loại dịch tiết bên trên áo khoác trắng của Trần Thương, nếu như họ tin mới là lạ, nghĩ tới đây, mọi người khẽ thở dài một cái.
Giáo sư Trần đúng là một người tài sắc vẹn toàn
Ngay cả Tiết Chính Nhận cũng nhịn không được lắc đầu, so sánh Trần Thương với con trai của mình, ông ta cảm thấy Tiết Đông quả thực còn kém cách xa mấy vạn dặm.
Không nói về kỹ thuật như thế nào, chỉ nói về một phần y đức đã vượt qua đại đa số người.
Ở đây tất cả bác sĩ trực ban ca đêm cũng nhịn không được lắc đầu, nhìn Trần Thương một cái, không nói gì.
Shiba vội vàng hướng y tá nới nói:
- Đi tìm y tá trưởng bảo mang đến một cái áo khoác trắng mới cho cậu ấy.
Y tá liền vội vàng gật đầu.