Nhưng nghĩ đến chính mình cũng có thể lấy phương thức như vậy thực hiện đường cong cứu quốc, trợ giúp quốc gia của mình, trong lòng Trần Thương vẫn có rất nhiều cảm giác thỏa mãn.
Từ bên trong phòng giám sát đi ra, sau đó anh liền có cảm giác toàn thân nhẹ nhõm.
Nhưng bây giờ còn có một chuyện rất quan trọng, đó chính là kiểm xoát điểm tích lũy.
Trong lúc nhất thời, Trần Thương lại lần nữa bắt đầu ‘Lấy chuyện giúp người ta làm niềm vui’ làm mục tiêu.
...
...
Trung Quốc, phòng làm việc Bộ ngoại giao.
Sau khi Giả Tranh nhận được điện thoại, trực tiếp hưng phấn đứng lên từ trên ghế
- Cái gì? Cứu lại!?
- Tốt
- Tốt
- Tốt
Giả Tranh liên tục nói ba tiếng tâm lý cảm thấy vui vẻ nhẹ nhàng.
Ông thật sự hưng phấn
Lúc này, công việc cứu viện thực tế là quá hoàn mỹ.
Giả Tranh, Trình Quốc Đào vẫn luôn duy trì kết nối với bộ phận Bộ ngoại giao của đối phương.
Khi biết Cediz lâm vào trạng thái thực vật, trở thành người thực vật, chính Giả Tranh cũng rất sửng sốt.
Nếu như Cediz trở thành người thực vật, chuyện này mang đến rất nhiều phiền toái, vì ông ấy là người đứng đầu một bộ phận, người năm giữ nhiều bí mật nhất lại có thể liền đứt mất
Trước mắt Cediz là người duy nhất biết tất cả mọi chuyện.
Trần Thương thật là một quốc bảo của quốc gia
Hiện tại, cậu ấy thật sự đã lập công
Nghĩ tới đây, tâm trạng của Giả Tranh kích động còn là khó mà bình phục.
- Nhất định phải bảo vệ tốt sự an toàn của giáo sư Trần! Trình Quốc Đào, sau khi giải quyết xong chuyện này, nhất định phải nhanh chóng đưa giáo sư Trần trở về nước một cách an toàn
Giả Tranh dặn dò Trình Quốc Đào dàn xếp chuyện này.
Trình Quốc Đào gật đầu:
- Bộ trưởng Giả, ngài yên tâm đi, hiện tại Trần Thương ở Pakistan được rất nhiều lãnh đạo có địa vị cao quan tâm và chú ý sự an toàn
Trình Quốc Đào kỳ thật muốn nói, hiện tại giáo sư Trần là thượng khách của tổng thống Alvin, đây là đãi ngộ mà ngay cả ngài đều không hưởng thụ được.
Trong lòng Giả Tranh cực kỳ vui vẻ.
- Tốt! Làm, vậy trước như vậy đi, có tin tức gì nhất định báo cáo cho tôi.
Nói xong, ông cúp điện thoại.
Bên này sau khi Cediz tỉnh lại, liền có thể tìm tới địa chỉ Hanif?
Giả Tranh hưng phấn nắm chặt nắm đấm.
Thế nhưng... Giả Tranh rất nhanh nghĩ đến một chuyện, vạn nhất tìm được Hanif, Pakistan có thể bắt Hanif đưa cho Trung Quốc tham dự nghiên cứu hệ liệt chiến cơ mới nhất ‘Kiêu’ hay không?
Nghĩ tới đây, Giả Tranh nhịn không được tỉnh táo lại.
Mối quan hệ ngoại giao cũng như quan hệ người với người, phần lớn đều là lợi ích qua lại với nhau.
Hanif với tư cách là nhà khoa học ngoại quốc lĩnh vực nhiệt vật lý ở lại Pakistan, đều được tham gia nghiên cứu các lĩnh vực phi cơ động cơ.
Lúc trên đường trở về nước bị cưỡng ép bắt giữ lại
Chính phủ Pakistan cực kỳ coi trọng với Hanif, tự thân điều động Phó bộ trưởng Bộ ngoại giao Cediz với bảy tám tên quan ngoại giao viên đồng thời tiến về nước anh ta.
Quãng đường đi đến đó rất xa, đã thương lượng xong quá trình ba ngày cuối cùng bảo vệ Hanif.
Nhưng Cediz rất thông minh, ông ta rất lo lắng máy bay xảy ra chuyện, khi sắp xếp đường về, cố ý sắp xếp cho Hanif đến một trụ sở bí mật.
Không nghĩ tới máy bay thật xảy ra chuyện.
Nghĩ tới đây, sau khi Giả Tranh suy nghĩ một lát, nói với thư ký:
- Đi đến bộ phận hàng không vũ trụ một chuyến
...
...
Sau khi Abate đi ra từ phòng giám sát của Cediz, vội vàng rời đi.
Sau khi, Trần Thương xoát hơn 3000 điểm ở bệnh viện, Trình Quốc Đào tới, triệu tập mọi người lại.
Trình Quốc Đào cười nói:
- Lúc này, công việc cứu viện rất thành công, đặc biệt là giáo sư Trần, lần này vất vả cho cậu rồi
- Vào buổi sáng ngày mai, chúng ta trở về nước, buổi tối ngày hôm nay sau khi trở về, mọi người hãy nghỉ ngơi một phen thật tốt.
Nghe thấy công việc cứu viện kết thúc, tất cả mọi người là thở ra nhẹ nhàng.
Có thể trở về nước
Sau khi giải tán, tâm trạng của mọi người lúc này đã có thể buông lỏng.
Trần Thương bên này cũng như thế.
Mặc dù bây giờ cũng chưa tới 30000 điểm tích lũy.
Nhưng có thể hối đoái đồ tốt cũng không ít.
Chính mình không thể tham lam
Điều dáng tiếc duy nhất chính là không thể đổi được sáo trang.
Mã Nguyệt Huy cười nói:
- Cuối cùng có thể đi về, Trần Thương, hôn lễ của cậu còn thiếu người chủ trì hay không, tôi chuẩn bị sẵn sàng
Sau khi Trần Thương nghe thấy, cảm thấy ớn lạnh sống lưng:
- Tổ trưởng Mã, cái này... Tôi không dự định mời anh tham gia hôn lễ của tôi
Nghe thấy Trần Thương nói, mặt của lão Mã biến sắc, bộ dạng ủy khuất khiến anh cảm thấy buồn nôn.
Trời ơi...Quỷ lập dị
Không sai, Trần Thương phát hiện lão Mã thay đổi, càng ngày càng lập dị.
- Được rồi, thu lại kỹ xảo của anh đi
Trần Thương vừa cười vừa nói:
- Tôi lo lắng anh làm người chủ trì cho hôn lễ của tôi, còn có thể thuận lợi tiến hành hay không
Lão Mã nghe xong, tức giận run người
Mọi người xung quanh cùng đi tham gia cứu viện, họ cũng dồn dập nở nụ cười.
Dương Minh với Trần Thương cũng coi như là lần đầu tiên gặp mặt, cười đùa trêu chọc nói:
- Giáo sư Trần, kết hôn là chuyện lớn của đời người như vậy cũng không cho chúng tôi biết nha, cậu xem chúng tôi là những người bạn chướng mắt sao?
Chủ nhiệm khác cũng gật đầu không ngừng:
- Không sai, giáo sư Trần, mọi người cũng coi như đã cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ được giao, cũng coi như là tình hữu nghị lâu dài, nếu mà không mời chúng tôi tham gia, sau khi tôi trở về nhất định sẽ tìm tổ chức mà cáo trạng nha
Lập tức, mọi người nhịn không được bật cười.
Công việc cứu viện kết thúc, tâm trạng của mọi người cũng không tệ.
Trần Thương liền vội vàng cười nói:
- Hoan nghênh, hoan nghênh, các vị chủ nhiệm có thể đến tham dự, tôi rất vinh dự được đoán tiếp các vị.
- Chẳng qua là... Hôn lễ được tổ chức ở quê nhà, đường xá xa xôi, tiếp đãi cũng không được chu đáo lắm là mấy, mà các vị chủ nhiệm cuối tuần đều khá bận rộn, vì vậy kế hoạch của tôi sau khi tôi trở về thủ đô, sẽ mời mọi người một bữa tiệc chung vui cùng vợ chồng của tôi.
Trần Thương đang nói sự thật.
Thôn Nam Sơn cách đây cũng không phải gần, phía nam tận ngoài tỉnh Đông Dương.
Từ thủ đô đến thôn Nam Sơn, lái xe ít nhất cũng phải mất 7 tiếng, đó là đối với đường cao tốc.
Mà còn, mấu chốt là trong thôn cũng không hề có khách sạn hay nhà trọ cho khách ở lại qua đêm.
Mọi người cũng không thể đi trong ngày rồi về lại thủ đô được?
Vì lẽ đó, đường xá xa xôi, ngồi tàu xe cũng rất mệt và không được thoải mái, Trần Thương thật ra cũng không muốn mọi người cảm thấy phiền phức vì việc đó.
Mọi người nghe xong, lập tức cười toe toét nói:
- Đây có là cái gì chứ, chuyện này không quan trọng, đều là chuyện con cái kết hôn, bạn bè kết hôn, bây giờ, mọi người xem như hôn lễ của bạn bè, nhất định phải đi náo nhiệt một chút
- Đúng nha, lúc đó tổ chúng ta với các đội khác cùng nhau xuất phát?
- Ý kiến hay, tôi có thể nghe nói, đồ ăn dưới nông thôn Tấn Dương ăn rất ngon, đã đi thì nhất định ăn mới có thể trở về.
- Giáo sư Trần, tôi muốn nói, cậu cũng không cần thiết phải thuê xe cho cả đội đâu, tất cả mọi người trong nhà có bao nhiêu xe tốt thì cứ việc mà đem theo, cho giáo sư Trần đi đón dâu