- Chuyện này không cần phải nói đâu, phải tranh thủ chút thời gian để đi cho có không không khí náo nhiệt vui mừng.
Lão Mã nghe xong lời này, lập tức có gì đó muốn nói chen vào cuộc trò chuyện của mọi người:
- Cái này... Chờ một chút... Các vị chủ nhiệm, tôi có lời muốn nói
Mọi người sững sờ khựng lại, nhìn về phía lão Mã:
- Chủ nhiệm Mã, có gì muốn nói?
Lão Mã cười cười xấu hổ:
- Chuyện này... Nhà tôi có có bảy tám chiếc xe sang trọng, nếu mọi người muốn tìm xe thấp hơn 100 vạn cũng không cần, lái xe của tôi đi, nếu không tôi sẽ không cho các người tham gia
- Trần Thương, nếu không để tôi cho cậu mượn mấy chiếc Mercedes làm xe hoa? Thật, căn bản là các xe Mercedes có ở thủ đô đều là một nửa của tôi
Ừm
Trong lúc lơ đãng, lão Mã đã vô tình kheo khoang sự giàu có của bản thân mà không để ý đến mọi người xung quanh.
Đáng tiếc... Ngay lúc này, Mã Nguyệt Huy đã được định trước sẽ phải ăn quả đắng cho sự vô tình này.
Nghe thấy những lời lão Mã nói khi nãy, mọi người nhất thời cười mỉa một tiếng.
Tới tham gia cứu viện, người nào cũng không phải là nhân vật đỉnh cao trong ngành y sao?
Bọn họ nhìn như giống người thiếu tiền được cơ chứ?
- Chủ nhiệm Mã, anh hãy mau thu lại những lời bản thân vừa nói
Nhưng, Từ Ái Thanh, Lý Việt với một số người khác đều là xuất thân từ khoa cấp cứu, tự nhiên không có lực lượng như các đại lão có mặt ở đây.
- Tổ trưởng Mã, chúng tôi thật sự có thể tự mình lựa chọn xe sao?
Lão Mã thở dài:
- Không có vấn đề, mọi người cứ tự nhiên lựa chọn
...
...
Buổi tối sau khi trở về, trong lòng Trần Thương cảm thấy cực kỳ buồn rầu, vội vàng lấy điện thoại gọi điện cho người trong nhà biết.
Sau khi Tần Duyệt nghe điện thoại của Trần Thương, biết được anh ngày mai sẽ về nước, lập tức bắt đầu vui vẻ, kết quả anh nói:
- Cái này, Duyệt Duyệt, ngày mai, em đi đặt khách sạn trước đi, khách sạn Tấn Dương có thể đặt, khách sạn tốt điều cần phải đặt trước nhiều một chút.
Tần Duyệt cười nói:
- Được rồi, loại chuyện này, anh cũng không cần phải quan tâm nhiều làm gì, em đã đặt trước những phòng tốt ở khách sạn Tấn Dương, đặt trước hơn 60 căn phòng nhỏ, chắc không sai biệt lắm đâu
Khách sạn Tấn Dương là một khách sạn cao cấp bốn sao, trang trí rất không tệ.
Sau khi Trần Thương nghe thấy, suy nghĩ một phen, thở dài nói đến:
- Anh đoán khả năng không đủ.
Tần Duyệt nghe vậy, lập tức sững sờ:
- 120 người còn chưa đủ sao?
Trần Thương gật đầu:
- Ừm, lần này đoán chừng lại tăng thêm hơn năm mươi người... Còn có hơn 20 người đến từ Pakistan, mặt khác đều là người Thủ đô của chúng ta.
- Đúng rồi, em bảo cha mẹ anh hai ngày này đi tìm một số đầu bếp có thể nấu món ăn của đạo Hồi, nếu không những người từ Pakistan đến này, phải làm cho ra chuyện, họ đã cất công đến đây tham dự đám cươi không quãng ngại đường xá xa xôi...
Sau khi Tần Duyệt nghe xong, bất đắc dĩ thở dài:
- Anh không thể yên tĩnh một chút sao?
- Em nói một chút, anh không thể khiêm tốn một chút sao, mỗi lần đều là như vậy, tại sao anh phải ưu tú tài giỏi như thế
- Anh ưu tú thì thôi, em nhịn... Anh còn đẹp trai! Rất đẹp trai chứ, lại còn chân dài... Tại sao anh có thể như vậy chứ?
- Bây giờ, anh không thể giữ dáng vẻ bình tĩnh được sao? Từng ngày từng ngày, càng ngày càng có khí chất, phẩm vị cũng cao! Mấu chốt là anh làm người khiêm tốn hiền lành như thế, ai... Anh làm vậy em dám khoe hoang đây...
Đúng vậy, Trần Thương càng nghe càng không thích hợp.
Tần Duyệt dùng tư thế tức giận kể ra tất cả ưu điểm của Trần Thương, mắng cho anh nghe.
Nghe cô ấy mắng càng ngày càng dễ nghe, đó là lời khen chứ không phải là lời giận hờn trách móc, Trần Thương không thể nhịn được nữa
- Tần Duyệt, em cũng có eo nhỏ, chân dài
- Anh lại có cơ bụng 6 múi
- Em... Xinh đẹp đáng yêu ngọt ngào thiện lương khéo hiểu lòng người
Trần Thương càng mắng càng hung
Tần Duyệt nghe xong, không thể nhịn được nữa:
- Anh cơ trí chính trực soái ca quả quyết, dũng cảm uy mãnh gan dạ
Trần Thương phát hiện bản thân sắp chống đỡ không được, tức giận run lạnh:
- Tốt tốt tốt, em rất quan tâm thông minh có khí chất, cao quý trang nhã mê người, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành
...
Cuối cùng, sau khi mắng yêu một phen, Tần Duyệt bị thua.
Trần Thương cảm giác bản thân nhất định phải bổ sung một chút từ ngữ, nếu không đổi một loại ngoại ngữ khác mắng, nếu không muốn thắng rất khó khăn
Có thể là hết lần này tới lần khác còn nhất định phải thắng.
Chính mình khơi chuyện, Tần Duyệt cảm thấy ưu điểm chính bản thân cô ấy không đủ để đấu lại Trần Thương
Rất khó khăn
Cuối cùng, PK kết thúc, Tần Duyệt thua rất vui vẻ.
Đây mới là cái gọi là tuy bại nhưng vinh.
Tần Duyệt đắc ý nói:
- Chồng yêu, em nhớ anh lắm! Anh nhìn em tốt bao nhiêu, anh lại mắng thắng em, anh hãy nhìn em quan tâm anh nhiều như thế nào, giữ thể diện mặt mũi cho em... Anh nói anh có một người vợ tốt như vậy, anh làm sao còn có thể cam lòng ra ngoài suốt như vậy, nếu em là anh mỗi ngày em sẽ vui đến quên cả trời đất, quân vương không tảo triều
- Anh hãy nhanh chóng trở về đây! Hai ngày nay, em đặc biệt có cảm giác, tuyệt đối có thể sinh hai đứa một lúc
Trần Thương nghe xong lời này, dọa đến muốn quên luôn tổ quốc một chút, có thể ở chỗ này chọn thường trú hay không?
Anh rất muốn thua, có thể... Anh đồng ý cả đời này đều thua em
Sau khi nói chuyện yêu đương một lúc, cả hai tắt điện thoại.
Loại cuộc gọi điện thoại quốc tế, Trần Thương cảm thấy mình ngày mai nên tìm Trình Quốc Đào thanh toán một chút thông tin chi phí.
Dù sao lần này chắc thuộc về chi phí công tác chung.
Nghĩ đến hôn lễ, Trần Thương cảm thấy rất chờ mong.
Người Trung Quốc rất có cảm giác đối với nghi thức hôn lễ, còn lớn hơn nhiều so với tờ giấy đăng ký kết hôn.
Trần Thương quen biết Tần Duyệt đã bốn năm, nhớ về ghĩ đến những thời gian cả hai cùng nhau trải qua trong quá khứ, anh nói thật cũng cảm thấy có chút ngọt ngào.
Mà lúc này, ở thủ đô Pakistan.
...
Abate chào tạm biệt Cediz, vội vàng rời đi.
Sau đó, một chuyến máy bay đã bắt đầu cất cánh, tiến về sân bay Karachi.
Với tư cách là sân bay lớn nhất Pakistan, nơi này chính là một cánh cửa đi ra thế giới ở Châu Á.
Sau khi đến sân bay, Abate mang theo một nhóm quân nhân được trang bị đầy đủ súng ống đến bên trong một căn phòng.
Cũng cuối cùng gặp được một người đàn ông đã hơn năm mươi tuổi hào hoa phong nhã đang nằm thở thoi thóp.
Thấy Abate đến, Hanif nằm ở trên giường, thoi thóp nói:
- Chào ngài, tổng thống Abate
Abate liền vội vàng tiến lên, hai tay nắm chặt tay của Hanif:
- Hoan nghênh ngài đã về nhà! Giáo sư Hanif
Sau khi Hanif nghe thấy, mỉm cười, té xỉu
Abate thấy thế, biến sắc:
- Bác sĩ
Đằng sau có mấy tên nhân viên y tế đang vội vàng chạy tới, vội vàng bắt đầu kiểm tra sức khỏe chi tiết cho giáo sư.
Một phen kiểm tra, sau đó có một bác sĩ là người đứng đầu đội nhân viên y tế nói:
- Ngài Phó Tổng thống, tình huống hiện tại của giáo sư Hanif không được ổn định, huyết áp, nhịp tim đều không được ổn định, đề nghị chuyển đến bệnh viện nhanh nhất có thể.