Sau khi Giả Tranh nghe xong, thần bí cười cười:
- Bác sĩ cũng tốt, ai cũng sẽ không rời khỏi bệnh viện, đúng chứ?
- Ví dụ như lãnh đạo của chúng tôi, cũng cần chuyên gia y tế để chăm sóc
Một câu nói, khiến Trần Thương mơ màng, thậm chí trong lòng nóng lên.
Chuyện này... Chuyện này cũng có chút hăng hái đúng không?
Anh biết lãnh đạo trong lời nói của Giả Tranh là ai.
Anh nghi ngờ nhìn qua Giả Tranh.
Trong mắt Giả Tranh mang ý cười, cười mà không nói.
Sau một lúc, ông ta mới chậm rãi nói:
- Giáo sư Trần, tôi nói câu thật lòng, từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ đến tác dụng của bác sĩ cũng có thể lớn đến như vậy, lần này thực sự là vất vả cho cậu rồi.
- Sau này đó, tôi đoán chừng sẽ có rất nhiều chỗ cần phải làm phiền đến cậu, tôi ở đây kính cậu một ly trước, sau này không thể chê tôi phiền phức.
Trần Thương gật đầu, nhẹ nhành cụm ly.
Hôm nay, Giả Tranh đã tiết lộ không ít tin tức cho bản thân.
Hơn nữa, lượng tin tức cũng quá rung động, vô cùng khổng lồ
Nghĩ đến đây, cho đến bây giờ, anh vẫn còn kích động.
Cơm nước no nê, ai về nhà nấy.
Trần Thương được tài xế đưa đến thủ đô, thuê phòng ở khu cư xá.
Xuống dưới lầu, anh không vội quay về.
Trong nháy mắt đã đến ngày 14 tháng 8, cách ngày 18 kết hôn chỉ còn chưa đến 4 ngày.
Ngày mai là ngày 15, hôn lễ là ngày 18.
Chính xác hơn mà nói, Trần Thương cũng chỉ còn hai ngày để chuẩn bị.
Anh ngồi trên chiếc ghế dài ở công viên dưới lầu, nhìn vào phòng của mình, có chút suy nghĩ.
Lập tức sắp kết hôn rồi, có cảm giác gì, Trần Thương cũng không thể nói được.
Nhưng, trong lòng của anh rất phức tạp.
Từ trước đến nay, đàn ông không phải là sinh vật sầu não, so sánh sầu não, bọn họ chỉ càng thích ngồi một mình ở đằng kia ngẩn người trầm tư, hoặc cái gì cũng đều không muốn.
Trần Thương cứ như thế mà dựa vào chiếc ghế, nhìn thấy đôi cha mẹ trẻ tuổi ở đang dẫn đứa con xuống công viên để hóng mát, nhìn thấy cha mẹ nắm tay đứa con đi tản bộ, nhìn thấy một đám trẻ đang chơi rượt đuổi trong công viên, cha mẹ thì ở một bên nhìn chúng mà tủm tỉm mỉm cười, nhìn thấy một đôi vợ chồng trung niên đang sánh vai đi bộ, nhìn thấy một đôi vợ chồng bạc đầu đang nắm tay nhau, nhảy múa dưới ánh đèn.
Anh đột nhiên hình như đã hiểu... Có lẽ đây chính là hôn nhân.
Hai người thật lòng thật dạ sống chung với nhau, sinh con dưỡng cái, rồi nuôi dưỡng chúng thành người, làm bạn với nhau, cùng nhau sống đến già...
Những ngày Trần Thương không có ở đây, Tần Duyệt rất bận rộn.
Cha mẹ Trần Đại Hải và Dương Giai Tuệ của Trần Thương làm gì đã từng xử lí một hôn lễ lớn như thế, vốn là có chút nhức đầu.
Lúc này Tần Duyệt liền biểu hiện ra khí phách nên có của một nữ chủ nhân.
Theo dự định của khách sạn, ngay cả xe đưa đón đều đã sắp xếp thỏa đáng.
Công ty hôn lễ là do Tề Hướng Chính tìm đến.
Người ta không cần tiền, nên Tần Duyệt cũng phải chiếu cố chu toàn.
Tề Chính Hướng vô cùng tận tâm đối với hôn lễ của Trần Thương và Tần Duyệt.
Bận bịu bốn phía, so với lúc con trai của mình kết hôn còn nghiêm túc hơn.
Dưới ánh nắng mặt trời, hai đạo diễn đội một chiếc mũ che nắng và một kính râm lớn cùng nhau tìm chỗ thích hợp trong thôn để dựng giàn giáo.
Dù sao trong thôn cũng không có khách sạn, làm gì có nhiều phục vụ để dùng được chứ.
Em trai của Trần Thương là Trần Lạc đã trở về từ sớm để chạy đông chạy tây làm việc vặt.
Tần Duyệt cũng đảm nhiệm làm phục vụ chế biến nước ô mai giải nhiệt cho mọi người.
Bầu trời tháng tám, mặt trời chính là nắng độc.
Nhưng nhóm người Tề Hướng Chính làm vô cùng khí thế.
Suy nghĩ đến việc hai ngày kết hôn không có mặt trời chói chang, hoặc có thể sẽ có mưa, vì vậy nhất định phải dựng cổng chào.
Vốn dĩ Tề Chính Hướng muốn bố trí xa hoa giống như ở khách sạn, nhưng do Tần Duyệt vội vàng bác bỏ, chọn bố trí cảnh tượng thấp điệu một chút.
Tất cả đều đơn giản
Dù sao bạn cũng là một bác sĩ, kết hôn mà phô trương lớn như vậy, người khác nhìn thấy cũng không tốt.
Trần Thương nhất định muốn cho Tần Duyệt một hôn lễ lãng mạn xinh đẹp nhất giống như trong truyện cổ tích.
Nhưng cô đã cân nhắc rất kỹ càng.
Bố trí xa xỉ quá mức có thể khiến người khác phản cảm.
Đối với chuyện này, nhóm người Trần Đại Hải cũng vô cùng đồng ý.
Cả nhà bác của Trần Thương là Trần Kiến Sơn cũng đến giúp đỡ.
Nhà họ Trần có một người có tiền đồ như thế, mọi người đương nhiên cũng phải chiếu cố nhiều hơn.
....
....
Nhìn thấy con dâu sắp xếp mọi việc thỏa đáng, ngay cả đầu bếp cũng mời từ An Dương đưa đến.
Những món thịt cá trứng cần chuẩn bị gì đó, căn bản không đến phiên Trần Đại Hải lo lắng.
Chuyện này khiến cho Trần Đại Hải dở khóc dở cười.
Ông qua bên này, bên này không cần ông giúp đỡ, đi tìm Tề Hướng Chính, ông ấy lại vội vàng lấy ra một hộp 'Cửu bảo chí tôn' đưa đến, ông nào dám dùng
- Lão ca, anh hãy đi nghỉ một chút, tôi đợi chút nữa thợ trang điểm đến đưa cho anh tạo hình thiết kế và quần áo, hai ngày này, anh và chị dâu không cần làm chuyện gì cả, tôi có kinh nghiệm, để tôi làm giúp anh là được rồi
Trần Đại Hải không lớn bằng Tề Hướng Chính, nhưng lại trông có vẻ già hơn Tề Hướng Chính.
Tề Hướng Chính mở miệng là gọi lão ca, gọi vô cùng thuận miệng.
Trần Đại Hải buồn chán ngán ngẩm ngồi ở đằng kia, mở 'Cửu Ngũ Chí Tôn' ra, ngồi hút thuốc bên cạnh những người bạn nhậu trong thôn.
- Mẹ nó, tôi cả đời làm yến hội hôn lễ, kết quả đến con mình, cái gì cũng không thể giúp
Trần Đại Hải bất lực nói.
- Sao thế? Đại Hải, Thương nhi nhà ông có bản lĩnh còn không vừa ý hay sao?
- Đúng đó, được giá rẻ lại còn khoe mẽ, hôn lễ này thật là phô trương, làm vô cùng tốt! Con trai của thôn trưởng Vương Đại bên cạnh tổ chức hôn lễ trong thành phố, dựng theo quy cách của khách sạn, tốn hơn 6 vạn tệ, tôi cảm thấy chỗ này của ông cũng phải đến 7-8 vạn, nếu qua loa cũng phải đến 10 vạn! Thương nhi nhà ông thực sự có thể kiếm tiền! Hí! Thuốc lá này hút cũng thật ngon
Trần Đại Hải cũng không để ý, lại ném thêm cho đối phương một điếu thuốc:
- Làm gì mà dùng đến 10 vạn chứ, người ta căn bản không lấy tiền, chúng tôi chỉ cần phụ trách bao ăn bao ở là được, đều là bạn bè của Thương nhi, nói đến tiền bạc gì chứ
Mọi người nghe xong, lập tức không nhịn được nhìn qua Trần Đại Hải, lại khoác lác rồi
- Đúng rồi, nhà ông nhiều người như vậy, cần phải làm bao nhiêu bàn đây chứ? Ông không làm tiệc rượu, còn không chuẩn bị hầu bao sao?
Trần Đại Hải nghe xong, lập tức bất lực thở dài:
- Không được, những người của Thương nhi nhà tôi đến đều là người nơi khác, theo lễ ai cũng đều là 5 trăm đến 1 ngàn, mời người ta ăn tiệc truyền thống của chúng ta, thì mặt mũi của Thương nhi đều không giữ được
- Mấy món quà tặng kèm này... Tôi căn bản không chuẩn bị, vừa rồi tôi đi qua nghe thấy đầu bếp nói, một bàn tám bát bào ngư, tám bát cháo hải sản, tôi đây có thể chuẩn bị hay sao? À đúng rồi, những đầu bếp này đều là đến từ khách sạn lớn ở Đông Dương, nghe nói còn có bếp trưởng ở nhà hàng Tây Chris, còn có bếp trưởng của nhà hàng được cấp sao Michelin, làm một số món phương Tây cho người nước ngoài.