- Đến lúc đó mọi người hãy gọi vợ và con cái ngồi vào bàn, ăn nhiều một chút, vừa rồi tôi nghe Duyệt Duyệt nói, đoán chừng tầm 200 bàn
Những lời nói của Trần Đại Hải đã khiến tất cả mọi người mơ màng
200 bàn?
1600 người?
Không phải đang đùa đó chứ?
Còn có mỗi người một bát cháo hải sâm, một bát cơm bào ngư, đầu bếp ở khách sạn lớn của Đông Dương, bếp trưởng của nhà hàng Tây Chris...
Người nước ngoài cũng mời đến rồi
- Trần Đại Hải, ông càng ngày càng khoác lác lên tới trời rồi
- Đúng đó, trưa nay uống quá nhiều rồi
- Được rồi, được rồi, thay vì nghe ông ta nói nhảm, thì đi làm đi, chúng ta bày những chiếc bàn kia ra, bàn bên này thì để ở bên này...
Hút xong điếu thuốc, mọi người cũng không nghe Trần Đại Hải khoác lác nữa, đứng dậy bắt đầu bận rộn làm việc.
Mọi người đều là người trong thôn, có quan hệ rất tốt, nói khoác cũng không làm ảnh hưởng đến quan hệ của nhau, nên làm việc thì làm việc.
Hơn nữa... Trần Đại Hải nói khoác cũng không phải là ngày một ngày hai.
Ông nhìn thấy mọi người không tin, không nhịn được thở dài.
- Ai ai ai, tôi còn chưa nói hết đâu, tôi nói cho các ông một bí mật, các ông nhỏ tiếng thôi, tôi nghe nói thị trưởng của thành phố Tấn Dương của chúng ta cũng muốn đến đây đó
Mọi người nghe xong, lập tức bị chọc cười
- Thôi đi, Đại Hải, lá gan của ông sao không lớn thêm một chút chứ? Chiết Giang có đến hay không?
- Đúng vậy! Ông hãy khoác lác to hơn một chút! Bộ trưởng có đến hay không? Rồi mang đến cho ông mấy máy pháo tấu nhạc
- Không được, Đại Hải, nếu đã nói khoác rồi, thì hãy nói lớn một chút, có cần cho ông thêm vài tổng thống nữa không
- Những thứ này đều chưa đủ, nên thêm cả chủ tịch hay thủ tướng gì đó đều đến một vòng luôn được không?
Mọi người đều cười ha hả lên.
Dưới ánh nắng mặt trời, mọi người làm việc không hề chê nắng nóng, dưới đỉnh mặt trời, vui đùa với nhau, kết hôn trong thôn chính là như vậy.
Không có tiền thì không có tiền, nhưng có sức lực.
Trần Đại Hải bị mọi người làm cho á khẩu không nói được gì:
- Thôi đi, các người đây là đang ghen ghét với tôi
Mọi người nhất thời cười to:
- Được rồi, buổi tối nhà tôi có bình rượu ngon, vừa hay đến uống đi.
Vừa nghe có rượu, Trần Đại Hải cười nói:
- Lúc tôi đi sẽ đem đến cho mấy ông vài món ăn, mấy nguyên liệu nấu ăn này đã chuẩn bị không ít, nhiều như thế làm sao ăn hết được chứ
- Tôi nói cho mấy ông biết, điều làm tôi kiêu ngạo nhất chính là đứa con dâu kia.
- Người ta là tiến sĩ nghiên cứu đó, mà ông nhìn họ xem, bận trong bận ngoài, một chút cũng không mơ màng
- Tên tiểu tử Thương nhi này bận không có ở nhà, may mà có Tần Duyệt bận trước bận sau, đặt trước khách sạn gì đó, rồi liên lạc với nhà xe, rồi rước người gì đó đều đã sắp xếp thỏa đáng
Lần này, tất cả mọi người đều không phản bác lại Trần Đại Hải, ngược lại vừa cười vừa nói.
- Ừm, nha đầu Tần Duyệt này thật sựrất tốt
- Chuyện kết hôn này, chạy đến chạy lui, người khác sao mà biết đây chính là cô dâu chứ
- Chậc chậc, hai người ngồi mà đợi hưởng phúc đi
.....
Ngày 15 tháng 8, trời trong xanh.
Trần Thương đã rời giường từ sớm, gọi điện thoại cho ba mẹ và Tần Duyệt.
Trong tiếng lải nhải của Trần Đại Hải, anh hạnh phúc cúp điện thoại.
- Tên tiểu tử này, nhanh chóng trở về, hai ngày nay, Duyệt Duyệt người ta đều vô cùng bận rộn, không giống một cô dâu chút nào, làm gì có cô dâu kết hôn mà bận rộn như vậy chứ
- Có rất nhiều chuyện ba và mẹ con đều không biết làm! Rất nhiều chuyện cần phải nhờ đến người ta giúp đỡ...
....
Ba anh dùng thái độ khác thường lải nhải.
Mẹ anh lại đứng ở một bên ngây ngô cười ha ha, dường như rất hài lòng về người con dâu này.
Tự mình làm bữa sáng cho mình, nấu bát mì tôm, đập thêm hai quả trứng gà.
Lúc tìm kiếm chân giò hun khói, chợt phát hiện rất nhiều giấy ghi chép ở trên tủ lạnh.
- Sủi cao đông lạnh là do em gói, lúc anh ăn thì tự mình hâm lại là được.
- Sữa bò: đến ngày 20 tháng 8 là hết hạn, hết hạn rồi thì tuyệt đối đừng uống.
- Thịt của bữa trưa mở ra là ăn được, đã cắt rồi.
- Tủ lạnh em đã sắp xếp lại rồi, anh đổi một quả chanh là được rồi...
Trần Thương nhìn những tờ giấy ghi chú này, không nhịn được sửng sốt, anh đứng tại chỗ thật lâu, không biết vì sao, mũi lại có chút chua xót.
Anh xoay một vòng, nhìn bốn phía xung quanh căn phòng này.
Dép lê để ở chỗ bản thân quen thuộc, đồ ngủ thì là vừa mới giặt, còn có mùi vị tươi mát...
Dường như toàn bộ căn phòng này, đều khiến người ta vô cùng thoải mái an nhàn.
Trong lúc vô tình, Trần Thương phát hiện, trong cuộc sống của chính mình, toàn là những mảnh ghép vụn vặt của đối phương.
Các chi tiết trong lúc lơ đãng liền dễ dàng bị người quên đi, có thể đây chính là tình yêu mà cô gái này đối với chính mình.
Mở tủ quần áo ra, mùi vị tươi mát sạch sẽ đập ngay vào mặt.
Trần Thương hít sâu một hơi, nhìn thấy ảnh chụp sạch sẽ chỉnh tề để trên bàn máy tính, Tần Duyệt đang làm một gương mặt quỷ, cười rất vui vẻ.
Thời gian vô tình trôi qua, cô gái này đã chuẩn bị làm vợ của mình.
Trần Thương không nhịn được cầm ảnh chụp lên, nhìn một cái, rồi lại nhìn một cái...
Một cô gái tốt biết bao nhiêu
Ăn cơm xong, rửa bát, rồi bỏ vào tủ cất đi.
Lấy quả chanh trong tủ lạnh đổi thành một quả mới.
Tần Duyệt yêu thích mùi vị tươi mát.
Sau đó, Trần Thương cầm lấy điện thoại, liên lạc với chủ nhà.
- Chào dì, con muốn mua căn nhà này.
Chuyên buôn bán nhà này, Mã Nguyệt Huy rất thành thạo, Trần Thương giao chuyện này cho ông ấy.
Buổi sáng, Giả Tranh gọi điện cho Trần Thương, nói lãnh đạo muốn gặp anh.
Sau khi biết tin tức này, anh có chút căng thẳng, sau khi thay một bộ đồ liền đứng dậy xuất phát.
Trong phòng có hai người lớn tuổi, một người trong đó đã từng ăn cơm với Trần Thương, người còn lại thì ngày nào anh cũng nhìn thấy trên Tivi.
Sau khi nhìn thấy Trần Thương, khuôn mặt của người lớn tuổi có nét mỉm cười.
Trò chuyện đều là việc vặt trong cuộc sống, nói việc trong nhà, không có lời nói cao cả nào cả.
- Ngày 18 này kết hôn sao?
Câu nói sau cùng của vị lớn tuổi này khiến Trần Thương sững sờ, ngay sau đó có chút kích động.
Anh cảm thấy chuyện riêng tư của mình có thể làm cho người trăm công ngàn việc này quan tâm đến, đây là... là tâm trạng như thế nào chứ?
Vị lớn tuổi cười cười:
- Đây là chuyện lớn đó, chuyện nhà và chuyện của quốc gia đều quan trọng như nhau, huống chi đây còn là kết hôn.
- Hôm nay đến, vẫn là làm phiền đến cậu, tuổi cũng đã lớn rồi, bệnh vặt cũng nhiều.
- Tôi cảm thấy sau này mỗi tháng cậu đến thủ đô một lần đi, làm kiểm tra cho tôi.
- Chuyện khác thì để kết hôn xong hẵng nói, thành gia lập nghiệp, đều là chuyện lớn
Trong lúc nói chuyện, một người đàn ông đi đến, anh vừa ngẩng đầu lên, lập tức sững sờ.
- Cục trưởng Trương
Người đến không phải là ai khác, mà chính là Cục trưởng của cục hàng không, Trương Tộ
Lãnh đạo lại tiếp tục nói:
- Chuyện của cậu, thực ra tôi đều biết hết, thật đúng là tuổi trẻ tài cao, cũng tạo ra một vài thành tích rất tốt.