Trần Trạch cười:
- Ha ha! Em đã ra ngoài lâu, cũng không biết nhiều về Tấn Dương.
Không phải Đại Hồ Tử của Tấn Dương mình sao? Ông chủ than đá trong những năm đầu, nghe nói rằng một nửa bất động sản của Tấn Dương là do ông ấy tạo ra, bây giờ cũng đang phong sinh thủy khởi. Đang hợp tác với các công ty năng lượng mới để chế tạo ô tô, tài sản cũng được nằm trong bảng xếp hạng của Hồ Nhuận
Người con trai tên là Hồ Kiệt, một sinh viên đạt thành tích cao của Harvard, vợ anh ta là Bùi Huệ Tâm, cũng là một minh tinh, đã đóng rất nhiều phim truyền hình.
Đại Hồ Tử này có thể được coi là người thành công nhất chuyển hình tronh đám ông chủ than đá, nhưng… theo phong cách phô trương của ông ta, chậc chậc chậc, ngày hôm đó không thể tránh khỏi sự náo nhiệt.
Nghe những chuyện anh họ nói, thời gian trôi qua thật nhanh, Trần Trạch đột nhiên hỏi:
- Phù rể và các anh em của em thì tìm ai? Bạn thân trong thôn?
Trần Thương nghe xong thì mỉm cười:
- Ừm, những người bạn cùng phòng đại học đều đến.
Trong thôn Trần Thương có một đám thanh niên khoảng mười người, hầu hết đều ở Tấn Dương, có bốn năm bạn cùng phòng đại học, người trẻ tuổi ngược lại cũng náo nhiệt.
Phù rể là La Châu và Trương Thuần, hai người bạn cùng phòng ở trường đại học, họ cũng coi như là anh em tốt của nhau.
La Châu đang làm việc ở Tỉnh Nhị Viện Đông Dương, Trương Thuần vẫn đang làm trong công ty dược phẩm, hiện tại lẫn vào cũng được.
Trần Trạch không nhịn được hỏi:
- Đúng rồi, em thật sự không cần thuê xe hoa tốt một chút sao?
Bởi vì nhà Tần Duyệt ở An Dương, khoảng cách hơi xa, cho nên hai nhà cũng cân nhắc, quyết định làm phòng tân hôn ở khách sạn Tấn Dương.
Sau đó Trần Thương đón Tần Duyệt từ khách sạn, như vậy sẽ thuận tiện và ít rắc rối.
Khách sạn đã được đặt trước, ngày mai Ký Như Vân sẽ đến để bố trí.
Nhưng từ Tấn Dương đến thôn Nam Sơn vẫn còn một quãng đường dài, cần phải có một đoàn xe đón dâu tới rước.
Xe của Trần Trạch là một chiếc Mercedes-Benz cũ, được Trần Kiến Sơn sử dụng lại, nhưng... dù sao thì nó cũng hơi cũ.
Trần Thương cười nói:
- Không cần xe xịn như vậy, chỉ cần tìm vài người thân, bạn bè rước là được, chúng ta ở nông thôn nên cứ náo nhiệt chút là được.
- Anh cũng không cần thiết thuê nhiều xe xịn như vậy làm gì, em chỉ là một bác sĩ, cứ khiêm tốn một chút thôi.
Trần Trạch cười, nói:
- Được rồi, mọi chuyện đã được sắp xếp xong xuôi, chiếc BMW của bạn anh là chiếc xe đi đầu, tiếp theo là Audi một màu.
Trần Thương gật đầu:
- Anh, đáng tin cậy! Sau khi xong việc em sẽ chiêu đãi anh thật tốt.
Không phải là Trần Thương không có tiền, cũng không phải anh không nỡ tiêu tiền.
Chỉ là hơn một năm nay anh cũng coi như tham gia không ít sự kiện lớn.
Bản thân cũng không phải dân kinh doanh nên không cần quá chú ý phô trương, quan trọng nhất là sự thoải mái.
Sau khi trở về, cuối cùng Trần Thương cũng gặp được Tần Duyệt, nhìn thấy nha đầu này đang đội mũ đứng ở đó, anh không khỏi cười khổ:
- Ba anh nói ngày nào em cũng bận, vất vả, anh còn tưởng em bị rám nắng, vậy mà lại càng trắng hơn.
Tần Duyệt liếc một cái:
- Anh là đồ không có lương tâm.
- Bà đây làm việc vất vả, bận rộn tứ phía, mới gặp mặt anh lại nói câu này?
Hừ, hiện tại em hối hận rồi, không lấy chồng nữa
Trần Thương cười ha ha một tiếng:
- Xong hết rồi, anh nói cho em biết, hiện tại hôn lễ là do bề trên chỉ định, em không cưới cũng phải cưới, không muốn cũng phải muốn, không thể theo ý em nha
Tần Duyệt nghe vậy thì tức giận mà bĩu môi:
- Em phát hiện ra em đã đối với anh quá tốt rồi
- Cái gì cũng chiều ý anh, chăm sóc anh, bây giờ anh một chút cũng không thương em
Cẩu tử, anh đã thay đổi rồi
Trần Thương nhìn bộ dạng đáng yêu kia của Tần Duyệt mà không nhịn được cười, nhéo khuôn mặt phúng phính của cô, nói thật, làn da của cô thật sự rất đẹp.
Hahahaha … Không phải là anh đã thay đổi.
Hôm nay anh trở về rồi, nhưng tìm về cho em thứ mà em vẫn luôn một lòng muốn có, chờ tới khi kết hôn, anh tặng cho em.
Tần Duyệt liếc mắt nói:
- Em muốn mặt trời, mặt trăng và sao, anh có đưa cho em không?
- Khoác lác
Ngày 17 tháng 8
Ngày cuối cùng sắp diến ra hôn lễ.
Gia đình của Tần Hiếu Uyên đã tới.
Sau khi hai bên gia đình bàn bạc xong mọi chuyện, dẫn theo Tần Duyệt lên xe và đi đến khách sạn Tấn Dương.
Sau khi lên xe, cô vui vẻ thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn Trần Thương, hét lớn:
Cẩu Tử, ngày mai anh nhớ đến cưới em đó
Lão Tần giậm chân tức giận:
- Được rồi, đừng làm mất mặt, người không biết còn tưởng con gái nhà này không gả được đó
Tần Duyệt lè lưỡi:
- Con sợ anh ấy sẽ quên mất
Ký Như Vân bật cười:
- Nha đầu ngốc này, chuyện lớn như vậy sao có thể quên được?
Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy lo lắng n, càng đến giây phút cuối cùng càng thêm căng thẳng.
- Ngày mai con đi lấy chồng rồi, ba mẹ ơi, con… bây giờ con cảm thấy rất phức tạp.
Nghe những lời của Tần Duyệt, Tần Hiếu Uyên và Ký Như Vân không nhịn được thở dài, Ký Như Vân ôm con gái, mũi chua xót, còn lão Tần thậm chí còn quay đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn trời xanh mây trắng, mở to mắt ngăn không cho nước mắt chảy ra.
Thành thật mà nói, con gái bảo bối nhà mình sắp lấy chồng, điều này thực sự khó chịu như bị cắt đi một miếng thịt.
Dù ai cũng biết đó là chuyện tốt.
Nhưng…Từ nay về sau cô không còn thuộc về Tần gia nữa, cô phải làm một người vợ, một người mẹ.
Tần Duyệt nhạy cảm nhận ra tâm trạng của ba mẹ mình đều có chút không đúng, nhanh chóng đổi đề tài:
Ba mẹ, mau nhìn sân khấu ở phía sau đi, con đã chủ trì dựng, do con thiết kế, có đẹp không?
Hai người quay lại, vừa lúc thấy sân khấu hôn lễ, phong cảnh của thôn Nam Sơn vốn không tệ.
Những người mà Tề Chính Hướng mang theo thực sự rất có năng lực, lại thêm đầy đủ đạo cụ.
Toàn bộ hiện trường diễn ra lễ cưới là trên một bãi đất trống cách nhà Trần Thương không xa.
Sau khi sân khấu hôn lễ được dựng lên, nhìn từ trước ra sau, chỉ thấy bóng dáng của núi long đỉnh, cùng với trời xanh mây trắng, cả tông màu cho người ta cảm giác tự nhiên, phóng khoáng
Người trong thôn nhìn về phía Tần Duyệt, nghe thấy tiếng kêu của cô, lập tức nở nụ cười.
Thực lòng mà nói, sau vài ngày ở chung, ai cũng thích cô gái lễ phép, có văn hóa, có học thức, hiểu chuyện và dễ gần này.
Ai lấy được cô ấy thật là may mắn
……
……
Một ngày này, nhiều người đến nhận phòng ở khách sạn Tấn Dương.
Người quản lý khách sạn hơi ngạc nhiên khi thấy những người nước ngoài này.
Là một thành phố nội địa, Tấn Dương rất ít giao lưu với nước ngoài và mỗi năm cả thành phố có rất ít người nước ngoài ghé đến.
Hôm nay, hàng chục người nối tiếp nhau lần lượt đến
Điều này khiến người quản lý hơi bối rối.
Mấu chốt là những người này còn đến từ nhiều quốc gia khác nhau, Anh, Mỹ, Pháp, Nga... vv.
Quan trọng nhất là
Mọi người nói chuyện rất nho nhã và lịch sự, vô tình để lộ đồng hồ ra đều là loại có giá cả trăm ngàn