Đổi lấy một tiểu tổ cấp cứu khoa Ngoại thần kinh có kỹ năng chuyên nghiệp khá mạnh, đồng thời cũng xuất hiện thêm một Phó chủ nhiệm mới, tên Nhạc Lượng.
Hàng năm, sáu khoa cấp cứu đều sẽ xảy ra những lần nhân viên nội bộ đổi cho nhau, để thích ứng công việc cấp cứu tốt hơn.
Cùng lúc đó, cũng thông báo tuyển dụng mấy tiến sĩ trẻ tuổi.
Bọn họ được tuyển dụng đến cũng làm cho sáu khoa cấp cứu có thêm một phần sức sống mới, nguồn nhân lực mới.
Chủ nhiệm Nhạc mới được điều tới năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, gặp ai cũng mỉm cười, khiến họ cảm thấy thoải mái.
Nhưng bây giờ Trần Thương đã không còn là cậu thanh niên vừa đến bệnh viện năm đó, cũng không cần cố gắng duy trì quan hệ tốt với bất kỳ ai.
Nói khó nghe hơn là thực lực của anh không cần phải lúc nào cũng luôn mỉm cười với bất cứ ai.
Nói dễ nghe hơn, anh chỉ là một nhân viên bồi dưỡng, ai cũng không có liên quan gì nhiều đến anh.
Tuy nhiên, những vị tiến sĩ mới được tuyển dụng này đã khiến Trần Thương sáng mắt, trong số những người này vẫn có một số hạt giống tốt, nếu được bồi dưỡng thì họ nhất định là nhân tài
Ở Cục Công an, Tiêu Lĩnh và những người khác cũng dần dần bắt đầu một loạt các hành động.
Trần Thương rất mong đợi kết quả của chuyện này.
Đúng lúc này, Nhạc Lượng đi tới, cười nói:
- Giáo sư Trần, buổi tối tôi đã gọi điện cho nhiều Chủ nhiệm của bộ phận chúng ta, buổi tối chúng ta ra ngoài ngồi chút nhé?
Thấy Trần Thương im lặng, Nhạc Lượng vội nói:
- Không phải chúng tôi vừa đến sao? Muốn uống một chút với mấy người để vun đắp tình cảm.
Trần Thương ngượng ngùng cười:
- Chủ nhiệm Nhạc, tôi rất muốn đi... nhưng tối nay tôi có ban hai nên thực sự là không thể đi.
Nhạc Lượng nghe vậy thì nói:
- Khụ khụ, tôi còn tưởng rằng có chuyện gì, ban hai không cần đưa đến bệnh viện, vấn đề cũng không lớn.
Nói xong, Trần Thương cho dù rất tiếc, cũng quyết định không đi.
Nhạc Lượng không quan trọng mỉm cười hờ hững:
- Ai, không sao, chuyện chính quan trọng hơn, giáo sư Trần có thể có trách nhiệm như vậy thì cũng là chuyện tốt.
Ban hai, bình thường Trần Thương đều sẽ ở bệnh viện đến khoảng 11 giờ mới quay về, trừ khi có việc gấp.
Mọi chuyện ở khoa cấp cứu thường thay đổi nhanh chóng, nếu không chú ý sẽ có chuyện xảy ra.
Những nguời mới vào với cương vị tiến sĩ sẽ không sắp xếp ca đêm riêng lẻ, sau khi họ đến cũng chủ động giao cho các bác sĩ chủ trị lớn tuổi trực ban cùng nhau.
Tiến sĩ không phải nhân tài khan hiếm ở Bệnh viện Trung tâm Cấp cứu Thủ đô, ở cấp bậc này, đưa vào cũng là một vài người dẫn đầu trong ngành, ít nhất họ phải là trụ cột của ngành học và ra dùng ngay được
Khoảng mười một giờ, Trần Thương chuẩn bị đứng dậy về nhà.
Đột nhiên gặp phải một nhóm người
Nhạc Lượng và những người khác quay trở về, hơn mười người cùng quay lại, tất cả đều là nhân viên của Khoa Cấp cứu số 6. Hơn nửa đêm có nhiều bác sĩ đến như vậy, đối với người ở vị trí trực ban tuyến đầu mà nói không phải là chuyện gì xấu. Rốt cuộc cũng là nửa đêm, có nhiều người giúp đỡ cũng tốt.
Nhưng bây giờ khoa cấp cứu không cần giúp đỡ
Nhìn lại, chợt thấy phía sau bọn họ có đưa đến một nam thanh niên.
Đây là một tiến sĩ mới, ba mươi hai tuổi, tên là Hoàng Tân Hải, một thanh niên rất khôn khéo, thấy ai cũng mỉm cười và gọi một tiếng lão sư.
Tuy nhiên, đây không phải là trọng điểm, vấn đề là bác sĩ Hoàng đang bị chảy máu ở mũi và miệng
Mặc dù đã bịt mũi bằng khăn giấy, nhưng máu vẫn nhuộm đỏ cả giấy vệ sinh, thậm chí còn nôn đầy máu ra khắp áo thun
Đây mới là chuyện quan trọngnhất
Sắc mặt của Trần Thương thay đổi.
Trong đầu anh đang tò mò đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tuy nhiên, khi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, Trần Thương chợt biến sắc, xuất huyết dạ dày?
Còn bị chảy máu mũi?
Nhìn thấy trạng thái cả người Hoàng Tân Hải đều vẫn ổn, xem ra lượng máu chảy ra không lớn lắm, nhưng... cứ để chảy máu như vậy cũng không phải là cách.
Trần Thương chưa kịp nói thì bác sĩ trực đã chạy ra.
Đẩy giường đến, tới phòng cấp cứu.
Nhạc Lượng đi theo đến lo lắng nói.
Y tá Tiểu Kha trực ca đêm nay, vội vã đẩy giường tới.
Hoàng Tân Hải say khướt cười nói:
- Tôi… tôi không sao, mọi người đừng lo lắng
Trần Thương thở dài:
- Sao lại uống nhiều như vậy
Ý thức của Hoàng Tân Hải có chút mơ hồ, có thể là do thiếu máu cục bộ:
- Không sao đâu, giáo sư Trần đừng lo lắng, lại gây thêm phiền phức cho anh rồi
Anh bèn nói:
- Tiến hành lấy máu, kiểm tra công thức máu, đông máu và chức năng gan, để khoa truyền máu chuẩn bị phối máu, phòng nội soi chuẩn bị sẵn sàng để nội soi cầm máu...
Với tư cách là một bác sĩ, Trần Thương đương nhiên không cần đích thân làm mọi việc, bắt đầu ra hiệu cho bác sĩ trực.
Ở khoa cấp cứu xảy ra chuyện như vậy, mọi người bên ngoài cũng trở nên im lặng.
Bác sĩ uống rượu không phải là vấn đề lớn, ngay cả Trần Thương thỉnh thoảng cũng uống một chút.
Nhưng uống tới mức phải vào phòng cấp cứu nhà mình thì thật là có hơi mất mặt.
Một nhóm bác sĩ tụ tập ăn tối rồi đưa về một bệnh nhân bị chảy nhiều máu?
Nếu để cho lão Dư biết thì sẽ thế nào?
Lão Dư vẫn rất nghiêm khắc trong việc quản lý các bác sĩ cấp dưới
Loại chuyện này lại xảy ra không lâu sau khi Nhạc Lượng tới đây.
Tuy nhiên, điều quan trọng nhất lúc này là cứu người, cầm máu trước đã
Bác sĩ trực ban ở đây đã liên hệ những khoa khác.
Trần Thương liếc nhìn bác sĩ đang đi theo bác sĩ trực ca, anh ta cũng là một người mới đến tên là Trương Kỳ.
Bác sĩ Trương, lấy giấy ra khỏi mũi để cầm máu.
Trần Thương dứt khoát nói.
Rửa dạ dày bằng nước muối lạnh để cầm máu
Trương Kỳ phản ứng rất nhanh.
Nếu tình trạng chảy máu mũi không được giải quyết một cách hiệu quả bằng cách bịt mũi, cần phải điều trị cục bộ.
Sau khi kiểm tra khoang mũi bằng bông tăm, phát hiện là xuất huyết trong khoang mũi, không phải đường hô hấp.
Sau đó, Trương Kỳ trực tiếp ngâm tấm bông với 1% tetracain + 0,1% adrenalin.
Đầu tiên, nó có tác dụng gây tê, và thứ hai, nó có thể làm co mạch máu và giảm chảy máu một cách hiệu quả.
Một phương pháp tưởng chừng như đơn giản nhưng lại rất hiệu quả
Nếu không hiệu quả, chỉ có thể điều trị cục bộ.
Y tá chuẩn bị nước muối sinh lí lạnh.
Trần Thương hỏi:
- Bác sĩ Hoàng, anh đã bao giờ bị xuất huyết dạ dày chưa?
Hoàng Tân Hải lắc đầu:
- Thường ngày tôi rất ít uống rượu, khám sức khỏe để đi làm đều bình thường, tôi chưa làm nội soi dạ dày, cha tôi thì bị cao huyết áp và mẹ tôi chưa phát hiện ra bệnh di truyền…
Ừm…
Bệnh nhân là bác sĩ thì trao đổi dễ dàng hơn rồi
Ít nhất, không cần hỏi quá nhiều về bệnh án, vì lượng máu ra không quá nhiều nên phải đợi kết quả xét nghiệm mới được.
Nhưng... vẫn phải thông báo cho người nhà, Hoàng Tân Hải do dự một lúc thì gọi điện thoại cho một người phụ nữ:
- Vợ à… Anh đang ở bệnh viện.
Người phụ nữ cau mày:
- Anh là bác sĩ, không ở bệnh viện thì ở đâu?
Hoàng Tân Hải xấu hổ cười:
- Anh bị nôn ra máu và được đồng nghiệp đưa đến bệnh viện.