Nhưng, những năm gần đây hai người đã hoàn toàn phối hợp rất ăn ý trên phương diện bảo vệ mạng sống của người bệnh
Đây cũng chính là chỗ lợi hại nhất của Ngô Đồng Phủ
Cốt lõi của Trung tâm cấp cứu chính là bảo vệ, bảo vệ mạng sống của người bệnh, sau đó là chữa trị hoặc chuyển viện.
Nhưng, thao tác này của Chương Huệ Dân đã khiến cho bác sĩ phụ trách trợn tròn mắt
Bởi vì... hành động này của chủ nhiệm Chương là muốn cứu người
Nhưng không phải người bệnh đã tỉnh lại rồi hay sao?
Mẹ của Tôn Kiệt nhìn thấy Chương Huệ Dân đến, vội vàng đứng dậy nói:
- Chủ nhiệm, nó tỉnh lại rồi
Vợ của Tôn Kiệt cũng tỏ vui mừng, dù sao theo bọn họ suy nghĩ, tỉnh lại chính là mang ý nghĩa chuyện xảy ra chuyển biến
Tôn Kiệt cũng cười cười với Chương Huệ Dân, vào lúc này, chủ nhiệm Chương vội vàng nói với y tá:
- Truyền aceglutamide vào tĩnh mạch
Y tá liền vội vàng gật đầu, bác sĩ phụ trách ở bên cạnh đi tìm máy hô hấp.
Phạm Thanh Hoa thấy vậy, không nhịn được hỏi:
- Chủ nhiệm Chương, đây là... xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là làm sao vậy?
Chương Huệ Dân không nhịn được nói:
- Đây không phải là một sự thức tỉnh lành mạnh, chính xác hơn mà nói thì càng giống như hồi quang phản chiếu
Nghe thấy câu nói này, tất cả mọi người đều sửng sốt
Ngay cả những cô y tá, bác sĩ có mặt ở nơi này cũng rất ngạc nhiên
Sau khi Tôn Kiệt nghe thấy câu nói này, hô hấp càng ngày càng gấp gáp, trong ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng
Còn vợ Trương Linh và mẹ Phạm Thanh Hoa của anh cũng đã thay đổi biểu cảm rõ ràng
- Chủ nhiệm Chương, có phải là ông đang nói đùa hay không...?
Phạm Thanh Hoa cảm thấy câu hỏi của bản thân không có trình độ
Nhưng, Chương Huệ Dân cũng hiểu, ông không nhịn được nói:
- Đây là phản ứng quan trọng của giai đoạn bù trừ mất cân đối, lúc hành trình sinh mạng sắp kết thúc, cơ thể con người sẽ điều chỉnh tiềm lực của cơ thể để đấu tranh với giai đoạn cuối cùng. Năng lượng hóa học dự trữ trong tế bào còn chưa được cạn kiệt, adenosine triphosphat sẽ nhanh chóng trở thành adenosine diphosphat, giải phóng một lượng lớn năng lượng cùng một lúc để cung cấp cho các cơ quan và mô khác nhau. Đặc biệt là cần phải kích thích động lực của hệ thần kinh và hệ nội tiết, vùng dưới đồi và tuyến yên sẽ thúc đẩy tuyến thượng vỏ não ngay lập tức tiết ra một lượng lớn adrenalin và corticosteroid, các điểm hưng phấn thần kinh giao cảm cũng sẽ hoạt động mạnh.
Sau khi nói đến đây, mặc dù Chương Huệ Dân nhìn thấy sắc mặt của Tôn Kiệt đều trắng xóa, nhưng hai bên gò má lại ửng hồng, hô gấp dồn dập, huyết áp và nhịp tim đều tăng tốc rõ ràng.
Chương Huệ Dân là người có kinh nghiệm nhiều năm về lâm sàng, đã làm xong các đánh giá ngay từ khi mới bước vào
Người bệnh có triệu chứng nguy hiểm ở khoa Gan mật rất nhiều, triệu chứng của người bệnh trước khi chết cũng có những biểu hiện khác nhau.
Hồi quang phản chiếu không dễ dàng nhìn thấy, nhưng ông đã từng gặp qua
Huống chi bảng kết quả xét nghiệm ngày hôm qua của Tôn Kiệt ông mới xem qua, căn bản là không thể tỉnh lại sớm như thế được.
Thực sự cho rằng suy gan cấp tính chỉ là đùa giỡn?
Nghe thấy lời nói của Chương Huệ Dân, bên trong căn phòng lập tức ngưng trệ lại, yên tĩnh đến mức có thêt nghe thấy tiếng thở dốc của Tôn Kiệt.
Thật sự phải chết sao?
Trong nháy mắt, nước mắt của Trương Linh đã chảy ra, cô ấy rất muốn khóc, nhưng mà... lại không thể khóc ra tiếng
Bây giờ, Phạm Thanh Hoa lại vô cùng bình tĩnh, trong đôi mắt của bà mang theo nước mắt:
- Bác sĩ, còn có cách nào khác nữa hay không? Thật sự là không còn cách nào sao?
Chương Huệ Dân lắc đầu:
- Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức
- Nếu như còn có lời gì, thì mọi người hãy nói với nhau đi
Y tá ở bên này cũng vội vàng truyền aceglutamide vào tĩnh mạch.
Ammoniac trong máu được phòng thí nghiệm kiểm tra nhanh cũng đã có tin tức, quả nhiên là rất cao
Lúc này, chất thải chuyển hóa trong cơ thể của người bệnh đã gây ra rối loạn nội mô, nếu như cứ tiếp tục như vậy, thì người bệnh sẽ không thể chống đỡ được lâu
Lọc màng bán thấm có thể dẫn đến một chút tác dụng.
Vào lúc này, máy hô hấp đã được đưa đến.
Tôn Kiệt dường như cũng đã phát hiện cơ thể của mình không giống nhau, anh đột nhiên cười lên, nhìn qua vợ, nhìn đứa con, nhìn mẹ, rồi lại nhìn thế giới tươi đẹp này, nước mắt chảy xuống từng giọt từng giọt.
Anh rất nhung nhớ thế giới này, cũng rất hoài niệm cuộc sống tươi đẹp, nhưng đáng tiếc... Hiện tại, anh có lẽ phải rời đi, bỏ lại những điều này
- Giúp tôi nâng đầu giường lên một chút, tôi muốn ngồi dậy để ôm đứa bé.
m thanh của Tôn Kiệt rõ ràng có chút tuyệt vọng cùng với bi thương.
Y tá nhìn qua Chương Huệ Dân, nhìn thấy chủ nhiệm Chương gật đầu, liền giúp nâng lên.
Năm nay, nữ y tá chỉ mới 22 tuổi, giờ phút này, lúc nhìn thấy tình huống sinh ly tử biệt, trong chớp mắt nước mắt đã ướt đẫm.
Một gia đình ấm áp như thế này, nhìn thấy Trương Linh nhào vào trong lòng của Tôn Kiệt, nghẹn ngào khóc to, cô thực sự không thêt thích ứng được.
Giờ phút này, cô mới hiểu được, con người thực sự sẽ khóc to đến nghẹn ngào như thế...
Nước mắt là giá rẻ, nhưng cũng lại là vô giá.
Đây là lần đầu tiên tỉnh lại của Tôn Kiệt, mọi người cũng nói cho anh ta chân tướng, chỉ là...
Sau khi biết rõ, anh ta nhìn qua vợ mình, mũi chua xót, anh ta cảm thấy bản thân rất oan ức
Dựa vào đâu chứ?
Vì sao
Vì sao lại là tôi chứ?
Tại sao lại như thế?
Nhưng không có người trả lời...
Qua thật lâu sau, cảm xúc của anh ta mới nguôi ngoai hơn một chút, bèn nói:
- Mẹ ơi, mẹ qua đây... con có chuyện muốn nói với mẹ.
Phạm Thnah Hoa gật đầu, dụi dụi mắt, bà cầm lấy điện thoại gọi cho chồng.
- Ông đến bệnh viện gặp con trai đi, nó tỉnh rồi... ai
Một câu nói, chưa đến mười chữ, cũng đã khiến cho người đàn ông hiểu được ý trong đó
Người đàn ông cúp điện thoại, trên mặt tràn ngập thê lương
Loại cảm giác của người đàn ông trung niên bây giờ là kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh này, thật sự khiến người khác đau lòng.
....
....
- Mẹ, con muốn để căn nhà kia lại cho Linh Linh.
Tôn Kiệt đi thẳng vào vấn đề.
Phạm Thanh Hoa không từ chối, ừ một tiếng:
- Được, con nói cái gì mẹ cũng sẽ đồng ý
Hai người già thì còn có chỗ nào để tiêu tiền nữa chứ?
Hai người họ đều là phần tử trí thức cao, có công ăn việc làm đàng hoàng, cũng được xem là trung lưu ở thủ đô.
Tôn Kiệt chính là tài sản lớn nhất của bọn họ
Con trai cũng không còn nữa, cần những thứ khác để làm gì chứ?
Trương Linh lắc đầu, nghẹn ngào nói:
- Không cần, em không cần thứ gì cả, em chỉ cần anh thôi
- Tôn Kiệt, em cầu xin anh, anh đừng đi, đừng bỏ lại hai mẹ con em, con trai còn chưa gọi anh một tiếng ba nữa
- Anh đừng đi có được không, cho dù anh có hôn mê cũng được, em sẽ nuôi anh, em vẫn sẽ luôn đợi anh...
Tôn Kiệt ôm lấy con trai, một tay thì sờ lên đầu của Trương Linh, hô hấp dồn dập, nước mắt bên trong đôi mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, đôi môi có chút run rẩy nói:
- Chờ anh chết rồi, thì em hãy đi thêm bước nữa đi...
- Căn nhà em để lại cũng được, bán đi cũng được...
- Anh muốn để lại di chúc.