- Không muốn! Em không muốn, em không muốn cái gì cả, em sẽ không đi thêm bước nữa, em sẽ nuôi dưỡng con của chúng ta lên người, em muốn nó biết ba của nó chính là người ưu tú nhất trên khắp thiên hạ, nó...
Trương Linh không nhịn được nữa, gào khóc lên.
Sau khi nhìn thấy tất cả những chuyện này bên trong phòng, tâm trạng của mọi người ngột ngạt, cô y tá trẻ tuổi và bác sĩ cũng đã bắt đầu rơi lệ.
Sinh ly tử biệt, chỉ có người đã từng nhìn thấy thì mới có thể hiểu.
Người không hiểu, cho dù bạn có nói nhiều, có diễn tả nhiều đến đâu, thì cũng không thể biết được loại cảm giác này.
Chua xót
Tôn Kiệt đang bàn giao lại những chuyện cuối cùng.
Sau cùng, anh ta nhìn qua người mẹ:
- Mẹ, con yêu mẹ, con trai bất hiếu, con không thể báo hiếu cho mẹ rồi.
- Nếu như có kiếp sau, con sẽ không làm con trai của mẹ nữa, không để cho mẹ phải vất vả vì con, con sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp cho mẹ.
Cảm xúc của Tôn Kiệt có chút kích động, cứ nói rồi lại nói, hô hấp dồn dập, còi báo của máy theo dõi vang lên.
Vào lúc này, máy hô hấp đã được đưa đến.
Chương Huệ Dân nhìn mọi người, vội vàng nói:
- Mở máy hô hấp lên, người nhà mau đi ra ngoài...
- Cắm ống tiểu
Vào lúc này, điện thoại của phòng lọc máu gọi điện đến:
- Chủ nhiệm Chương, hãy đưa qua đi, chúng ta cùng nhau chuẩn bị
Chương Huệ Dân liền vội vàng gật đầu, thông báo đưa người bệnh đến phòng lọc máu, làm lại người nhà đứng ở phía sau, hồn bay phách lạc.
Sinh ra là con người, thứ khó từ bỏ nhất vẫn chính là tình yêu, thứ nặng nề nhất lại là trách nhiệm
Khoảnh khắc mà Tôn Kiệt nhắm mắt lại, nước mắt vẫn còn.
Chuyến đi này, liệu có còn cơ hội để gặp lại họ hay không?
Nhìn thêm một lần không?
Không... Anh ta sợ bản thân mình không nỡ...
Lúc ba của Tôn Kiệt đến thì Tôn Kiệt đã được đưa đi lọc máu, tình trạng bây giờ của anh cũng không tốt.
Sau hai tiếng... Tôn Kiệt được giám sát.
Cơ thể của anh ta không thể chịu thêm sự giày vò nào nữa.
Chương Huệ Dân lại bắt đầu một cuộc thảo luận khác với Cao Hoa Vinh và các chủ nhiệm khác, kết quả chính là:
- Nhất định phải tìm được nguồn gan trong vòng hai ngày tới, nếu không... khi người bệnh gặp tình huống này thêm một lần nữa, rất có thể sẽ không chịu đựng được
Tôn Kiệt xem như lại bị cưỡng ép kéo dài tính mạng thêm hai ngày nữa
Sau khi biết được tin này, cả nhà họ Tôn đều lo lắng không yên, bắt đầu liên hệ với những người khác nhau, trăm ngàn nhân dân tệ bắt đầu tìm kiếm nguồn gan
Nhưng có đôi lúc, nguồn gan đều cần dự bị, cần phải sắp xếp...
Cái nào chẳng dùng để kéo dài mạng sống chứ?
Có người bán sao?
Cũng có
Nhưng không chắc chắn có thể dùng được
Có thể dùng được trong khoảng thời gian ngắn thực sự là không dễ tìm.
Có đôi lúc, không phải là vấn đề về tiền bạc, cho dù là tỷ phú cũng cần phải chuẩn bị sẵn sàng để dự định và tìm kiếm.
Loại suy gan đột ngột, cấp tính và bùng nổ này thật rất phiền phức.
Bây giờ phải làm sao?
Ngay lúc này, Phạm Thanh Hoa tìm được Cao Hoa Vinh.
- Chủ nhiệm Cao, tôi là mẹ của Tôn Kiệt, tôi muốn tìm ông để kiểm tra một chút, để xem tôi có thể cung cấp lá gan cấy ghép cho Tôn Kiệt hay không, làm người hiến.
Cao Hoa Vinh lập tức sửng sốt:
- Chuyện là như thế này, yêu cầu kỹ thuật phẫu thuật cấy ghép lá gan rất cao, cho dù chị có phối thành công, chúng ta không chắc chắn là có thể dùng được.
Phạm Thanh Hoa khổ sở cười một tiếng:
- Tôi chỉ là kiểm tra một chút thôi, chuyện này pháp luật không có yêu gì đúng không?
Cao Hoa Vinh thấy thế, thực ra cũng đã hiểu được bảy tám phần.
Nhưng... Chính như Phạm Thanh Hoa nói, chuyện này thực sự không hề sai, có thể kiểm tra.
Cuộc kiểm tra này là tốn mất một ngày.
Khi Cao Hoa Vinh đến tìm Phạm Thanh Hoa vào ngày hôm sau, sau khi nói cho bà về tình hình, Phạm Thanh Hoa liền vui vẻ lên
Bởi vì độ phối gan thích hợp của bà và Tôn Kiệt rất cao
Điều này cho thấy tỉ lệ cấy ghép lá thành công rất cao, tỉ lệ sống sót cũng tương đối lớn
Ngay lúc này, Phạm Thanh Hoa liền nói:
- Tôi muốn làm người hiến cho con trai của tôi
Cao Hoa Vinh sớm đã dự đoán được, bà trực tiếp nói thẳng:
- Chị à, không phải là tôi không đồng ý, chẳng qua là như lời tôi đã nói, không có cách nào bảo vệ cho sự thành công của ca phẫu thuật
- Tuy rằng, dạng phẫu thuật lấy cơ thể sống của người thân cung cấp cho cấy ghép lá gan đã tồn tại nhiều năm, nhưng... kỳ thực xác suất thành công là có hạn, mà chủ yếu là thích hợp với người bệnh, tuổi của Tôn Kiệt đã lớn rồi, không thích hợp
- Chuyện quan trọng là chúng tôi không có cách nào để bảo vệ sự an toàn của chị, người hiến chết sau khi phẫu thuật.... Tôi đã nói trực tiếp vậy rồi
Cao Hoa Vinh nói:
- Tôi lo lắng đến lúc đó cả hai người đều đồng thời phẫu thuật thuất bại
Một câu nói, đã trực tiếp làm cho Phạm Thanh Hoa sửng sốt, chần chờ một lát, bà trực tiếp nói:
- Tôi sẵn sàng cung cấp nguồn gan cho Tôn Kiệt, tôi nguyện gánh chịu nguy hiểm của ca phẫu thuật, tôi sẵn sàng ký tên vào tất cả các giấy đồng ý
Sau khi nói xong, bà nhìn vào Cao Hoa Vinh, sau đó quỳ xuống.
- Chủ nhiệm Cao, tôi cầu xin anh, hãy cho Tôn Kiệt một cơ hội đi, tôi có chết cũng không sao cả, nhưng nó không thể chết, nó vẫn còn trẻ, còn rất nhiều thứ tươi đẹp trên thế giới này mà nó chưa từng trải qua, con của nói vẫn còn chưa biết gọi nó là ba...
Phạm Thanh Hoa biết, bản thân không cầu xin, thì Cao Hoa Vinh chắc chắn sẽ không làm phẫu thuật cho con trai
Chính như lời của chủ nhiệm Cao nói, tỉ lệ tử vong của phẫu thuật vô cùng cao, phẫu thuật còn chưa thành thục.
Chuyện này có hại đến tương lai và tiền đồ của bác sĩ, không có bao nhiêu người muốn làm
Hơn nữa, loại phẫu thuật này căn bản không phải chỉ một mình Phạm Thanh Hoa ký tên là có thể được
Còn cần chồng của Phạm Thanh Hoa ký tên.
Dù sao nguồn gan của cơ thể sống, nghĩ lại liền cảm thấy phiền phức.
Chuyện này còn liên quan đến y đức...
....
Nhìn thấy Phạm Thanh Hoa đột nhiên quỳ xuống, Cao Hoa Vinh lập tức sững sờ
Ông vội vàng đỡ đối phương đứng dậy:
- Chị à, chị đừng như vậy.
Lúc này, trong mắt của Phạm Thanh Hoa xuất hiện nước mắt:
- Chủ nhiệm Cao, loại cảm giác người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh này thực sự rất khó khăn
- Tôi là một người mẹ, thực sự nguyện ý thay đó đi con đường này.
Cao Hoa Vinh không nhịn được thở dài:
- Chị đứng dậy trước đi, chúng ta ngồi xuống cùng bàn luận về chuyện này.
- Chị mà quỳ thì tôi cũng không thể nói được, nếu không một lát nữa tôi cũng phải quỳ xuống để nói chuyện với chị.
- Là một bác sĩ, sao tôi lại không hy vọng người bệnh có thể sống sót chứ?
- Chị nói có đúng không?
Cao Hoa Vinh có thể nhìn ra, người mẹ này thực sự đã quyết tâm phải hiến gan, nhưng, làm gì có chuyện đơn giản như thế chứ
Phạm Thanh Hoa trầm tư một lát, cũng đứng lên, đôi mắt của bà có chút chần chờ, một lát sau nói:
- Thực ra... quyết định lần này của tôi, nếu như anh không đồng ý, ra ngoài tôi liền đi tìm một chỗ để tự sát, tôi đã viết lại hết rồi, rồi lấy gan để hiến cho con trai, tôi, còn những bộ phận khác cũng đều đem đi hiến tặng