Một câu nói thực sự đã dọa cho Cao Hoa Vinh phải sợ hãi.
- Chị à, chị hãy bình tĩnh một chút.
- Thực ra, tôi nói rồi, không phải là không có cách, chỉ có thể nói là tỉ lệ tử vong hơi cao một chút.
- Có một loại phẫu thuật gọi là ghép gan của người thân hiến lúc còn sống
- Nhưng độ khó của loại phẫu thuật này rất cao, hơn nữa chủ yếu là do người bệnh quyên tặng, vì vậy khi đưa cho người trưởng thành, chúng tôi đều không thể xác định được độ khó
- Như này đi, ý của chị tôi đã biết rồi, bây giờ tôi lập tức đến thủ đô để mời chuyên gia cao cấp về cấy ghép lá gan đến, chúng tôi sẽ ngồi xuống để thảo luận về vấn đề này, nghiên cứu phương án phẫu thuật, chị xem có được không?
- Giải quyết vấn đề rất quan trọng, chị cũng là giáo sư đại học, chúng ta phải giữ bình tĩnh, chị nói có đúng không?
Cao Hoa Vinh vô cùng lo lắng người phụ nữ này sẽ ra ngoài liền cho bản thân một đao, khiến bản thân cũng trở thành người bệnh
- Chị cũng nên quay về để thương lượng lại với người nhà, chúng tôi sẽ cố gắng làm phẫu thuật thật tốt, và cho mọi người một đáp án thỏa mãn, chị xem thế nào?
- Dù sao nguồn gan của chị cũng thích hợp, chúng tôi vẫn còn phải thảo luận thêm một chút.
Phạm Thanh Hoa nửa tin nửa ngờ rời khỏi, bà không thể trì hoãn nữa
Nếu kéo dài lâu hơn nữa, con trai cũng đã không còn, thì bản thân còn ý nghĩa gì nữa chứ?
....
....
Sau khi Phạm Thanh Hoa trở về, Trương Linh đang ôm đứa bé, trong mắt vô cùng hoảng hốt, đối với tương lai, cô thực sự không biết nên làm thế nào cho phải
Một bên là ba chồng, người đã cai thuốc hơn 20 năm lúc này một điếu lại thêm một điếu, chỉ là ở cách xa con dâu, sợ mùi thuốc lá sẽ làm sặc hai mẹ con họ.
Nhìn thấy Phạm Thanh Hoa trở về, người chồng không nhịn được hỏi:
- Bà đã đi đâu thế?
Bây giờ ông càng thêm quý trọng vợ của mình hơn.
Bạn già bạn già...
Nếu như sau này Tôn Kiệt đi rồi, thì quãng đời còn lại của bản thân, cũng chỉ còn bà làm bạn.
Có lẽ bản thân nên đối tốt với bà ấy hơn một chút, bản thân không nên quật cường như vậy, không nên việc nhà nào cũng để bà ấy làm, cũng có thể làm thêm mấy món ăn ngon để bà ấy hài lòng...
Phạm Thanh Hoa trực tiếp đi đến, nhìn qua chồng, có chút không nỡ, nhìn thấy ông ấy hút thuốc, cũng biết trong lòng ông đang phiền muộn, dứt khoát nói:
- Tôi nói với ông chuyện này.
- Chuyện gì?
Phạm Thanh Hoa phát hiện giọng nói hôm nay của chồng vô cùng dịu dàng, ngẩng đầu lên nhìn ông một cái, phát hiện toàn bộ khuôn mặt đã già đi rất nhiều.
Trên chiếc sơ mi trắng toàn là nếp nhăn và mồ hôi, tóc trắng trên thái dương cũng rõ hơn rất nhiều.
- Tôi... Ông hãy hút ít thuốc lá thôi... Không tốt cho sức khỏe của ông.
Phạm Thanh Hoa muốn nói, nhưng lại do dự.
- Ừm, không hút nữa
Người đàn ông dập tắt điếu thuốc còn rất dài.
Một màn này, khiến cho mũi của Phạm Thanh Hoa càng thêm chua xót.
- Hại...
- Sao thế?
- Độ phối gan của tôi và con trai rất cao.
- Ồ... ồ? Cái gì?
Người đàn ông đầu tiên là ồ một tiếng, nhưng ngay lập tức đã kịp phản ứng ý tứ bên trong của vợ.
Phạm Thanh Hoa tỏ vẻ nhẹ nhàng nói:
- Không có chuyện gì, lúc nãy tôi mới đi tìm chủ nhiệm Cao, anh ấy nói cho tôi biết có một loại phương án phẫu thuật, gọi là phẫu thuật ghép gan của người thân hiến lúc còn sống
- Loại phẫu thuật này có thể để cho tôi đem một bộ phận của gan cho con trai, cứ như vậy, con trai của chúng ta liền được cứu
Người đàn ông sau khi nghe thấy, sắc mặt bỗng âm trầm
- Có thể thành công không?
- Tỉ lệ thành công rất cao.
Người đàn ông không nhịn được quay lưng đi.
Thật là khó lựa chọn
Thật sự rất khó
Vợ và con trai, cần ai? Lại không cần ai?
Bất cứ ai cũng đều đủ để lấy đi mạng của ông.
- Tôi đi thử xem gan của tôi có thích hợp hay không, bà...
- Ông không thích hợp, bình thường thì cơ thể người mẹ tương đối thích hợp
Phạm Thanh Hoa trực tiếp nói.
- Được rồi
- Ông nói xem, đường đường là cục trưởng, lề mề gì không biết? Đã đến lúc nào rồi, không thể quả quyết một chút sao?
- Tôi nói với ông, tôi chết rồi, cũng không sao, nhưng con trai mà chết rồi, thì nhà cũng không còn nữa! Ông có hiểu không?
Nhà... Từ này rất phổ biến, nhưng mỗi lần đơn độc lấy ra đặt ở trong lòng bàn tay để nhìn, đều sẽ cảm thấy cái chữ này rất khó, vô cùng khó
Đối với người đàn ông mà nói, đây chính là một lần khảo nghiệm lớn nhất trong cuộc đời
Vào lúc này, người đàn ông thực sự không biết nói gì.
- Ông biết rõ, con trai quan trọng hơn tôi.
- Tôi đã sống hơn 59 năm rồi, con trai chỉ mới 29 năm, về sau quãng đời còn lại, cho dù là như thế nào, tôi cũng không lỗ, con trai cũng không lỗ
Nói đến đây, Phạm Thanh Hoa nhìn qua người chồng đang dụi mắt, không nhịn được cười nhạo nói:
- Được rồi, được rồi! Đã lớn như thế rồi, khóc cái gì chứ
Lời còn chưa nói hết, Phạm Thanh Hoa liền bị chồng ôm vào trong lòng, Lập tức đỏ mặt lên.
- Ai da, trước mặt mọi người, ông chú ý sức ảnh hưởng một chút đi, nhiều người đang nhìn kìa
- Ông mau buông tôi ra
Nhưng, lúc này mặc cho Phạm Thanh Hoa nói như thế nào, một đôi bàn tay dày đặc to lớn và lồng ngực đều gắt gao bao quanh bà, thật lâu sau, bà cũng khóc lên.
- Chồng à, tôi thực sự thỏa mãn rồi.
- Đoạn đường này của chúng ta, thật không dễ dàng gì, vì tôi, mà ông đã từ bỏ thứ mà ông thích, mỗi ngày ông đều bận như thế, mệt như thế... ông vất vả rồi...
- Tôi đi rồi, ông phải chăm sóc bản thân thật tốt.
- Tôi thấy chị Trương kia cũng rất tốt, cũng đã ở góa nhiều năm, nhân phẩm xem như cũng không tệ...
- Nếu như tôi thực sự đi rồi, thì hay người hãy chung bếp qua ngày đi.
- Người đã già rồi, một mình thì quá cô đơn...
- Tôi không thể chăm sóc cho ông, sau này ông hãy hút ít thuốc thôi.
Ôm đi ôm lại, đôi vợ chồng già này đột nhiên khóc lên.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, nhìn một cái, rồi than thở rời khỏi.
Ở bệnh viện thút thít, thực sự là một chuyện bất lực.
Lúc này, Trương Linh cũng để ý đến, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, liền vội vàng ôm con trai chạy đến.
- Ba, mẹ... hai người, làm sao vậy?
Phạm Thanh Hoa thấy thế, vội buông chồng ra, bà lau nước mắt đi, cười cười:
- Không có gì đâu, Linh Linh
.....
Sau khi Phạm Thanh Hoa và chồng đến bệnh viện tìm Cao Hoa Vinh để ký tên.
Hai người cầm tay nhau đi đến trước cửa ra vào ngồi xuống.
Một bên là Trương Linh.
Cô cảm kích nhìn qua Phạm Thanh Hoa, im lặng không nói gì.
Cô thực sự không biết nên nói cái gì...
Ngay cả ba chồng cũng không biết nên nói gì, vô cùng khó khăn.
Cô ôm con trai vào lòng:
- Mẹ, con trai còn thân với mẹ hơn cả con nữa.
Một câu nói, đã khiến cho đôi mắt của Phạm Thanh Hoa thêm ẩm ướt, bà cười cười:
- Sau này, đừng cho đứa bé suốt ngày mặc bỉm nữa, hãy giặt tã nhiều hơn, bằng không sau này tư thế đi sẽ không đúng đâu.
Trương Linh gật đầu:
- Mẹ, sau này mẹ trông nó, còn con thì đi giặt tã.
- Chúng ta cùng sống chung với nhau, con cũng thuận tiện chăm sóc mẹ hơn.
Phạm Thanh Hoa chỉ cười cười, cũng không nói gì.