Mà cuộc phẫu thuật ngày hôm nay là một người mẹ 59 tuổi cung cấp 50% gan cho con trai 29 tuổi
Đây là một ca bệnh kinh điển
Nghĩ đến đây, mọi người đều có chút kích động.
Nếu thành công... Bọn họ cũng coi như là sáng tạo ra lịch sử mới?
Thời gian một phút một giây trôi đi.
Sau khi Trần Thương thành công xử lý xong những chi tiết này.
Hiện giờ, tất cả mạch máu được nối cũng hoàn thành và khôi phục chảy máu.
Lúc này, Cao Vinh Hoa nói với bác sỹ phòng siêu âm màu đã chờ mong lâu:
- Trưởng khoa Bạch, chuẩn bị kiểm tra huyết động học
Trưởng khoa Bạch vội vàng đứng dậy, bắt đầu kiểm tra
Ông ấy chờ mong bước này đã lâu
Thông qua hình ảnh siêu âm Dopper, rõ ràng thấy được tốc độ máu chảy, lưu lượng máu
Số liệu không biết nói, nhưng lại rất thành thật
Khi thấy một màn như vậy, mọi người lần đầu tiên cảm giác được kích động.
Cuộc phẫu này đã thành công hơn phân nửa
Những việc cần làm tiếp theo có lẽ không còn ở bản thân cuộc phẫu.
Bởi vì có thể nói Trần Thương đã thực hiện tốt cuộc phẫu này tới cực hạn, mỗi một chi tiết đều cũng đã đủ ưu tú, nhất thời, mọi người đều có chút kích động.
Trần Thương nhìn mọi người, không nhịn được nở nụ cười.
- Xong
Mọi người ngẩng đầu nhìn anh cũng không nhịn được nở nụ cười.
Có lẽ bắt đầu từ hôm nay trở đi, phương pháp phẫu thuật của Trần Thương sẽ dẫn dắt cho rất nhiều người.
Rất có thể bắt đầu sẽ có thêm càng nhiều nghiên cứu liên quan tới loại phẫu thuật này
Trước kia phẫu thuật ghép gan, một lá gan chỉ cung cấp cho một người bệnh sử dụng, mà cuộc phẫu lần này yêu cầu vừa duy trì tuần hoàn máu của người hiến tạng ổn định, vừa tiến hành bóc tách mạch máu trong gan, đường mật, vv.. (bao gồm động mạch gan, tĩnh mạch cửa, ống mật,.. ), phân biệt cung cấp cho hai cơ thể.
So sánh với cuộc phẫu ghép cả lá gan truyền thống, loại ghép gan này càng khó ở điểm nối mạch, nối đường mật hơn.
Nhưng Trần Thương trùng hợp chính là chuyên gia lĩnh vực nối đường tiêu hóa của Hiệp hội Ngoại Tiêu hóa Thế giới
Anh rất có kinh nghiệm trong việc nối đường tiêu hóa
Đây có lẽ chính là ưu thế bẩm sinh chứ?
Ở trên cơ sở này, anh lại tiến thêm một bước sáng tạo phương pháp phẫu thuật.
Một lá gan không lớn, thuận lợi thành công hoàn thành phẫu thuật ghép tạng
Điều này sao có thể không làm cho người ta kích động chứ?
Lúc này, một vị trưởng khoa không nhịn được nở nụ cười:
- Có lẽ, bọn họ thật sự có khả năng thành công
Chu Hoành Quang kiên định gật đầu:
- Không, là nhất định, nhất định sẽ thành công
Nói xong, ông ta bổ sung một câu:
- Tôi tin tưởng
Mọi người sôi nổi gật đầu, nở nụ cười.
Phẫu thuật cứ như vậy kết thúc ở trong tiếng cười vui của mọi người.
Một cuộc phẫu thuật nguy hiểm, kết thúc bằng những gương mặt tươi cười như vậy, có lẽ là niềm vui lớn nhất.
Người bệnh rất mau được đưa tới phòng Hồi sức tích cực.
Mấy ngày kế tiếp là cuộc khảo nghiệm lớn nhất trong cuộc đời của bọn họ.
Kiên trì vượt qua, hạnh phúc với thắng lợi đều sắp tới
Tất cả mọi người đều đang chờ mong ngày này đến, Trần Thương cũng không ngoại lệ.
………
Sáng sớm, một tia ánh nắng chiếu vào qua khe cửa sổ, nhẹ nhàng chiếu vào bên trong phòng bệnh, sáng cả căn phòng, làm cho thế giới này tràn đầy sức sống, điểm tô thêm mấy phần ấm áp, mất đi những phiền buồn ảm đạm, nơi đây chính là tầng 14 phòng bệnh giám sát của Khoa Ngoại gan mật.
Có lẽ cảm nhận được ánh nắng chan hòa, hoặc cảm giác được sự ấm áp huyền ảo của nhân gian.
Đầu ngón tay của Tôn Kiện đã cử động được một chút, sau đó... Trạng thái y thức của anh ta từ từ lan ra trong đầu của chính mình.
Anh ta lẳng lặng và chờ đợi, chờ đợi cho đến khi có thể khống chế bắp thịt, chờ đợi cho đến lúc mở mắt ra có thể nhìn rõ thế giới xung quanh như thế nào.
Bởi vì giờ khắc này, anh ta đã vùng vẫy thật lâu, mới thoát khỏi một giấc mộng dài.
Trong mộng rất dài, cũng rất xa xôi, anh ta muốn tỉnh lại, liều mạng giãy dụa, anh ta không thể chết... Con của anh ta , vợ của anh ta, cha mẹ của anh ta đều đang chờ anh ta tỉnh dậy...
Cuối cùng, anh ta mở mắt ra, đập vào mi mắt của anh ta chính là ánh nắng lọt qua khe cửa sổ, như nhìn thấy thiên sứ.
Không sai, anh ta biết rõ, mình đã được cứu, không có rời khỏi thế giới này, chính là thiên sứ áo trắng này đã giúp hắn sống lại.
Bên trong gian phòng này tất cả đều là màu trắng, âm thanh bên tai cứ vang lên tích tích tích, lỗ mũi của anh ta cảm nhận được mùi hương đặc trưng của bệnh viện, trên ngón tay còn có cảm giác đang được kế nối với dụng cụ giám sát độ bão hòa oxy trong máu.
Còn sống thật là tốt
Mình còn sống...
Nghĩ tới đây, Tôn Kiện nhịn không được nhẹ nhàng thở ra, nhưng không biết mình có thể kiên trì được bao lâu?
Có tìm được nguồn gan để thay thế hay không?
Hiện tại, Tôn Kiện vẫn chưa biết rằng mẹ của mình chính là người sẽ quyên tặng gan cho mình.
Ngay lúc này, một y tá cũng phát hiện sự khác thường của anh ta, liền nhanh chóng đi đến trước mặt của anh ta, cười vui vẻ:
- Anh đã tỉnh rồi sao?
Tôn Kiện há mồm ra, ừ một tiếng, âm thanh phát ra có chút khàn khàn.
- Tôi...
Anh ta như có điều gì muốn nói, tiểu hộ sĩ hài lòng nói:
- Anh chờ một chút, hiện tại bây giờ chủ nhiệm bọn họ đang giao ban, tôi lập tức đi tìm chủ nhiệm đến đây, chờ một chút
Tôn Kiện có thể được cứu, tiểu hộ sĩ bọn họ đều rất vui mừng
Mấy ngày nay, quá trình phẫu thuật và dự đoán bệnh tình của Tôn Kiện trở thành chuyện quan trọng nhất của phòng giám sát
Tất cả mọi người rất chờ mong người trẻ tuổi này có thể tỉnh lại, không cần phụ tình thương của người mẹ dành cho anh ta.
Tôn Kiện nhẹ gật đầu:
- Tôi... Ai nha...
Tôn Kiện hơi cử động một chút, có cảm giác vùng bụng bên phải phía dưới truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt.
Anh ta hơi phản ứng một phen, bỗng nhiên ý thức được một chuyện:
- Tôi... Tôi đã làm phẫu thuật sao?
Y tá nghe tiếng, nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, anh đã phẫu thuật được hơn hai ngày, hôm nay... Cuối cùng thì anh cũng đã tỉnh.
Nói đến đây, tiểu hộ sĩ nhịn không được thở dài, nhìn giường bệnh bên cạnh, muốn nói lại thôi.
Tôn Kiện lập tức vui vẻ:
- Tôi... Tôi tìm được người quyên tặng gan cho tôi?
Ngay lúc này, Tôn Kiện đột nhiên thuận theo tầm nhìn của y tá nhìn về cái giường bên cạnh một cái.
Cái nhìn này đã làm cho anh ta trực tiếp sửng sốt.
Anh ta nhìn thấy một bóng hình rất quen thuộc đang nằm ở giường bệnh bên cạnh, khuôn mặt này, người bên cạnh... Anh ta đã nhìn hai mươi chín năm, có thể không biết là ai?
Trong chốc lát, Tôn Kiện cảm giác trong đầu của mình lập tức vang lên một đạo sấm sét giữa trời quang, khiến anh ta trực tiếp trợn mắt há hốc mồm
Lúc này, anh ta sao có thể không rõ đã xảy ra chuyện gì?
Anh ta nhìn người mẹ đang nằm bên cạnh, cố nén trong lòng thấp thỏm với nỗi sợ hãi, hỏi:
- Y tá... Người này... Đây có phải là mẹ của tôi không? Chẳng lẽ...
Y tá thấy thế, nhịn không được thở dài
Tôn Kiện xem ra còn không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Trong lúc nhất thời, y tá hít một hơi thật sâu.
Nói thật, ở bệnh viện thời gian dài như vậy, đối với tình huống như thế này, kiểu người hi sinh chính mình cứu sống con cái họ, cũng thấy không nhiều.
Hành động của Phạm Thanh Hoa đã làm cho bọn họ cực kỳ rung động.