Mỗi ngày, các cô đều đến nhìn người phụ nữ này một chút, chờ mong bà ấy sớm có thể tỉnh lại một chút
Đáng tiếc... Bình thường không có dễ dàng như vậy.
- Không tìm được nguồn gan cho anh, mẹ của anh đã quyên tặng 55% gan của mình cho anh...Nếu như có thể, bà ấy đồng ý quyên tặng 100%
Nghe thấy câu nói này, Tôn Kiện cảm giác thân thể của mình đang run rẩy
Anh ta đã sớm đoán được
Ngay từ đầu đã đoán được, không nghĩ tới vậy mà là thật.
Toàn thân anh ta run rẩy, hai tay nắm chắc, vành mắt muốn nứt ra, cuối cùng, nước mắt trào ra từ trong con ngươi của anh ta.
Hiện tại, anh ta cũng nhịn không được nữa.
- Không... Không... Không...
Tôn Kiện trong miệng nhỏ giọng liên tục lặp lại một câu, đau đớn nằm ở nơi đó, nước mắt làm ướt gối đầu.
- Mẹ, mẹ... Vì sao mẹ có thể ngốc đến như vậy! Mẹ...
Tôn Kiện đau đớn nhắm mắt lại rất lâu...
- Y tá, mẹ của tôi có thể còn sống hay không?
Tôn Kiện đột nhiên kịp phản ứng, vội vàng hỏi.
Y tá cũng không chắc chắn:
- Tôi không biết, mẹ của anh cũng giống như anh, từ lúc phẫu thuật cho đến bây giờ cũng chưa tỉnh lại.
Nghe thấy lời này, Tôn Kiện im lặng, bên trong ánh mắt hiện lên vẻ không biết nên làm sao, áy náy, tự trách...
Tình thương của mẹ cả đời này anh ta cũng không bao giờ trả nổi.
Mẹ của người khác chỉ sinh người đó một lần, nhưng, mẹ của anh ta đã sinh anh ta lần thứ hai
Phần nhân tình này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa cũng đổi không hết
Trong lúc nhất thời, Tôn Kiện không biết nên nói cái gì.
Anh ta cứ như vậy nhìn mẹ của mình, liền phát hiện... Mẹ của mình đã già rồi.
Chân tóc trắng trên thái dương đã rất nhiều, nhắm mắt lại cũng có thể nhìn thấy nếp nhăn nơi khóe mắt, trên da không trang điểm cũng đã có tàn nhang...
Anh ta cứ như vậy lẳng lặng nằm nhìn, nước mắt chảy ra làm mơ hồ cặp mắt của anh ta.
Nhóm Trần Thương tiến vào bên trong căn phòng, thấy trong ánh mắt của Tôn Kiện không còn tinh thần gì cả.
Cao Hoa Vinh vội vàng cùng với mọi người bắt đầu tổ chức các loại kiểm tra.
Ngày hôm qua, chuyển hóa Axit amin đã đạt tới đỉnh, hôm nay tiếp tục hạ xuống rất nhanh về tới mức độ bình thường
Điều này cho thấy chức năng gan hoạt động rất tốt, cũng mang ý nghĩa cấy ghép lá gan thành công, Dịch mật bài tiết cũng bình thường.
Trong lúc nhất thời, mọi người kích động lên.
- Thành công
- Thật sự đã thành công
- Phẫu thuật thật giỏi
Khi mọi người thảo luận, Tôn Kiện lại im lặng không lên tiếng, vì sinh mạng của mình lấy gan của mẹ anh ta đổi lấy.
Điều này làm cho anh ta làm sao cũng không thể vui vẻ?
Thật lâu, Tôn Kiện nhìn bên trong phòng rất náo nhiệt, mới mở miệng khàn khàn hỏi:
- Chủ nhiệm, mẹ của tôi... Bà ấy như thế nào...?
Lời còn chưa nói ra, nước mắt của anh ta đã chảy trước, âm thanh nghẹn ngào
Cao Hoa Vinh thấy thế, an ủi:
- Ca phẫu thuật là do đích thân giáo sư Trần đảm nhận mổ chính, xác suất thành công rất cao, nhưng sở dĩ mẹ của cậu hiện tại vẫn chưa tỉnh, cũng không nhất định là một chuyện xấu.
- Trong cơ thể bà ấy chỉ có 45% gan, chúng tôi cố ý tiến hành can thiệp, để thể nội mau chóng thích ứng loại tình huống này.
- Nhưng chúng tôi đã kiểm tra đo lường qua, các loại tình huống ở bên trong cơ thể bà ấy đều đã ổn định.
- Vì vậy, cậu yên tâm đi
Sau khi nghe thấy câu nói này, Tôn Kiện cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, còn có cơ hội
Mình còn có cơ hội để báo hiếu cho mẹ
Chỉ cần mẹ mình có thể tỉnh lại, anh ta nguyện ý dùng cả quãng đời về sau để đối xử, chăm sóc thật tốt cho mẹ, hiếu thuận với bà ấy...
Thời niên thiếu không biết ơn dưỡng dục
Phí hoài nửa đời cãi lại, bây giờ, mới được trải nghiệm qua sinh ly tử biệt.
Khiến anh ta không quên được mười tháng mang thai, rạn da khi sau khi sinh, vết sẹo mang theo cả đời khi đẻ mổ...
Tôn Kiện nghiêng đầu, cứ như vậy lẳng lặng nhìn mẹ mình nằm bên cạnh, rất lâu rồi, anh ta đều chưa cẩn thận nghiêm túc ngắm mẹ của mình, người đã sinh mình ra, nuôi nấng mình đến lúc trưởng thành.
......
Thời điểm Phạm Thanh Hoa đã mở mắt, người đầu tiên nhìn thấy chính là Tôn Kiện
- Mẹ! Mẹ đã tỉnh
- Mẹ, cuối cùng mẹ cũng đã tỉnh
Tôn Kiện kích động cầm lấy hai tay mẹ mình, ngồi bên cạnh giường, âm thanh nghẹn ngào run rẩy nói đến.
Nói thật, anh ta chờ đợi giờ khắc này đã rất lâu.
Bây giờ, anh ta mới cảm nhận được cái gì gọi là vô cùng lo lắng.
Anh ta đều quên mình ở nơi đó thề bao nhiêu, hứa hẹn bao nhiêu, vào lúc này mẹ của anh ta đã mở to mắt đột nhiên cảm giác thấy như trời đã sáng
Cái gì cũng không sợ
Khi Phạm Thanh Hoa nhìn thấy Tôn Kiện khỏe mạnh ngồi bên cạnh mình, nhịn không được bật cười.
Trong nháy mắt cả hai mẹ con mắt đều đã ngậm lệ.
Bà rất xúc động, cười nói:
- Hãy nằm nghỉ ngơi một chút, con vừa mới phẫu thuật xong, hãy mau chóng nghỉ ngơi! Chờ đến khi xuất việt, về nhà ăn cơm, mẹ sẽ nấu cho con một bữa ăn toàn là món con thích
Muôn vàn lời không bằng được câu nói quan tâm của người mẹ.
Y tá thấy Phạm Thanh Hoa tỉnh lại, cũng hưng phấn chạy đến phòng làm việc
- Chủ nhiệm, dì Phạm đã tỉnh
Nghe thấy câu nói này, ánh mắt của Cao Hoa Vinh sáng lên trong nháy mắt
Mặc dù, ông ta đã sớm dự đoán được sẽ tỉnh, nhưng ai có thể cam đoan chứ
Tỉnh lại là chuyện tốt
Tỉnh lại là chuyện tốt
Cao Hoa Vinh vội vàng cầm điện thoại lên gọi cho Trần Thương.
Lúc này, cũng đúng lúc Trần Thương vừa băng bó cánh tay cho một ông lão xong, cười nói:
- Sau này, nhất định phải cẩn thận một chút
Ông lão vui vẻ gật đầu:
- Tiểu tử, cám ơn cậu, cậu thật kiên nhẫn, tôi cho cậu biết, có một phần kiên nhẫn này, kiên trì bền bỉ tiến lên, có thể sống thoải mái cả đời
- Đừng nhìn mình hôm nay chỉ bằng bó một vết thương ngoài da, nhưng không bao lâu nữa, bản thân có thể làm cuộc phẫu thuật lớn
Tiểu hộ sĩ Trình Di đứng bên cạnh Trần Thương nhịn không được cười nói:
- Ông à, ông thật có mắt nhìn người
Trần Thương cười cười, khi này cấp cứu rất bận rộn, anh cũng không để ý chuyện lớn hay chuyện nhỏ.
Ông ấy cười cười:
- Đây không phải mắt nhìn, thật sự, người trẻ tuổi cần phải như vậy...
Vào lúc này, điện thoại của anh vang lên, bên này đổi thuốc không tiện, Trình Di hỗ trợ nghe.
Điện thoại đúng lúc kết nối, đã truyền đến âm thanh có chút kích động của Cao Hoa Vinh
- Giáo sư Trần, phẫu thuật cấy ghép lá gan rất thành công! Phạm Thanh Hoa và Tôn Kiện đều tỉnh dậy, mà hơn thế các hạng chỉ tiêu biểu hiện sau phẫu thuật rất thành công.
- Cậu thật quá lợi hại, một cái gan hai người dùng, có thể thành công cuộc phẫu thuật cấy ghép lá gan, đây quả thực là mở ra một phương hướng mới cho khoa ngoại Gan mật
- Giáo sư Trần, khả năng đây sẽ là ca phẫu thuật gan dùng trong nước đầu tiên của chúng ta dùng một gan cứu sống hai người
- Cậu có thời gian, hãy đến nhìn xem
Trần Thương nghe thấy lời của chủ nhiệm Cao, nhàn nhạt ừ một tiếng:
- Được, mười phút nữa tôi sẽ đến xem, tôi bên này còn phải băng bó cho người bệnh, tôi xử lý xong sẽ đến ngay.
Cao Hoa Vinh nghe thấy giọng bình tĩnh của Trần Thương có sửng sốt một chút.