Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1633 - Chương 1631: Tiểu Tử, Làm Thật Tốt, Về Sau Rất Có Tiền Đồ

Khi bac si mo hack full
Chương 1631: Tiểu Tử, Làm Thật Tốt, Về Sau Rất Có Tiền Đồ
 

Cái này... Một chút kích động cũng không có sao?

Đây chính là một gan hai người dùng đó

Bao nhiêu người có thể làm được?

Đây quả thực mở ra một phương thức mới cho lĩnh vực cấy ghép lá gan

Hành động vĩ đại như thế, tâm trạng của giáo sư Trần lại có thể bình tĩnh chăm sóc vết thương ngoài da cho người bệnh sao?

Cái này... Đây cần bao nhiêu lý trí.

Trong lúc nhất thời, Cao Hoa Vinh có chút trầm mặc, có lẽ đây chính là chênh lệch giữa chính mình với đại sư...

Sau khi cúp điện thoại, Cao Hoa Vinh nói:

- Đi thôi, chúng ta đi đến phòng giám sát trước.

Đám người sững sờ, nhịn không được hỏi:

- Không cần chờ giáo sư Trần sao?

Cao Hoa Vinh đi về phía bên ngoài, nhàn nhạt nói:

- Giáo sư Trần còn phải làm sạch vết thương và băng bó ngoại thương cho bệnh nhân, cần phải mười phút sau mới có thể tới, chúng ta đi qua đó trước.

Lời của chủ nhiệm Cao lập tức khiến cho các bác sĩ ở bên trong văn phòng đều yên lặng

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Cao Hoa Vinh, trên mặt viết đầy hai chữ không tin

Dù sao, người ta là giáo sư Trần có địa vị lớn như vậy, sẽ không làm loại chuyện như làm sạch vết thương và băng bó, mấy chuyện này bên khoa ngoại phải có xử lý chứ?

Anh ấy không phải nên mỗi ngày giam mình ở bên trong phòng mổ, được y tá xinh đẹp bao quanh trong phòng mổ, được vô số chủ nhiệm chen chúc học hỏi theo, hai ba ngày lại tạo ra kỳ tích, thường xuyên tham gia các hội nghị quốc tế, tìm cách làm sao xin được tài trợ từ quỹ ngân sách, suy nghĩ đột phá cầm giải thưởng sao?

Anh ấy lại có thời gian đi băng bó?

Vào lúc này, không biết ai lên tiếng phá vỡ sự im lặng:

- Đây chính là trình độ

Lời này vừa nói ra, lập tức khiến cho gian phòng yên tĩnh trở lại.

Sau khi mọi người đắn đo một phen, nhịn không được hai mặt nhìn nhau, gật đầu một cái.

Mà hiện tại, khi Trần Thương nghe điện thoại, ông cụ già được băng bó bên cạnh, ông ấy cũng đúng lúc nghe được.

Người đã già, tự nhiên có kiến thức rộng rãi, huống chi còn là người thủ đô.

Tự nhiên cũng nghe thấy đối phương mở miệng dùng kính ngữ, gọi thanh niên này là giáo sư Trần, nói về cấy ghép lá gan, thậm chí còn là ca cấy ghép lá gan từ người sống đầu tiên trong nước, mở ra tiền lệ...

Những lời này toàn là khen ngợi

Như vậy cũng quá lợi hại đi?

Cho dù ông cụ không hiểu nhiều lắm, nhưng cũng biết được bảy tám phần.

Ông ta trừng to mắt nhìn Trần Thương, tràn đầy hiếu kỳ

Đợi đến mấy phút sau, anh đã băng bó xong, cười nói với ông lão:

- Ông lão, nhớ đừng dính nước... Trình Di, cô hãy sắp xếp cho ông ấy một chút, tôi đi trước.

Nói xong, đứng dậy rời đi

Trình Di cười gật đầu:

- Được, giáo sư Trần, anh bận rộn thì cứ đi trước, bên này tôi có thể xử lý được

Đợi sau khi Trần Thương rời đi, ông cụ này mới trừng to mắt tò mò hỏi:

- Cô y tá, vị này là...

Trình Di híp mắt cười nói:

- Giáo sư Trần cũng không phải là một bác sĩ nhỏ bình thường

- Anh ấy chính là bảo vật của bệnh viện chúng tôi

Ông lão nghe xong, càng thêm tò mò:

- Ồ? Bảo vật là sao?

Trình Di cười cười trực tiếp nói:

- Nói như vậy, tôi sẽ giới thiệu một chút cho ông nghe, giáo sư Trần chính là Hội trưởng Khoa Ngoại Tiêu hóa thế giới, là thế giới...

Trình Di nói loạn xả mấy phút mới dừng lại.

Ông lão nghe xong, nghẹn họng nhìn trân trối, chậm chạp nói không ra lời.

- Lợi hại như vậy cơ á, mà còn băng bó vết thương cho tôi? Trách không được kỹ thuật tốt như vậy, trong lòng tôi cũng cho điểm tối đa! Hai! Nhân vật lợi hại như thế, tôi... Tôi lại không chụp với cậu ấy bức nào

Ông lão tiếc nuối thở dài, đứng dậy rời đi.

Người già bọn họ mỗi ngày ưa thích cùng một chỗ tán gẫu khoác lác, ông ta liếc mắt nhìn băng gạc băng bó của mình, xúc động một tiếng, như vậy cũng có thể khoác lác nửa năm

Mà lúc này, Trần Thương đi về phía phòng làm việc

Trung tâm cấp cứu rất đông người, đi qua đi lại, thang máy đầy người, dọc theo đường đi khắp nơi đều chào hỏi Trần Thương.

- Giáo sư Trần, chào cậu

- Trần giáo sư, đi chỗ nào vậy?

- Dạ, giáo sư Trần, đi lầu mấy?

Dọc đường sau khi gặp đám bác sĩ chủ nhiệm, quen biết không quen biết đều muốn chào hỏi, Trần Thương cũng gật đầu đáp lại.

Nhiều người đi trong bệnh viện liên tiếp quay đầu, tiểu tử trẻ tuổi như thế, mà đã là giáo sư nha?

Cũng không biết kết hôn chưa?

Lớn lên cũng rất tuấn tú, xem ra địa vị cũng rất cao, còn làm việc trong bệnh viện cấp quốc gia, nếu như gả con gái cho cậu ấy cũng không tồi

Đến cửa thang máy, nhân viên thang máy tự mình bấm thang máy, gật đầu cười chào một tiếng:

- Giáo sư Trần, anh đi lầu mấy?

…….

Trần Thương có cảm giác như bản thân đã chiếm hết nửa giang sơn Trung tâm cấp cứu.

Tối thiểu, khi đi thang máy mấy chị gái nhỏ đều tự thân đè thang máy lại chỉ để chờ Trần Thương.

Đây cũng không phải là ưu ái người bình thường có được, ở bệnh viện chỉ có những vị lãnh đạo kia mới có tư cách này, nhưng, Trần Thương cũng được đối đãi như vậy.

Không hề nghi ngờ, điều này nói rõ trong lòng mọi người, mình đã có thể so sánh với viện trưởng.

Nghĩ tới đây, Trần Thương đột nhiên cảm giác thấy mình có cần phải khoác lác một chút hay không, đi tìm viện trưởng Ngô để trò chuyện một chút vẫn tốt hơn?

Đang suy nghĩ thì Trần Thương đến bên trong phòng giám sát.

Lúc này, tất cả người nhà của Tôn Kiện đã có mặt ở đây.

Số lần thăm bệnh nhân nằm bên trong phòng giám sát một ngày là có hạn, nếu như tình huống bình thường sẽ không quá một giờ, rất nhiều trường hợp chỉ tầm mười phút trở lại.

Tôn Kiện với mẹ của anh ta là Phạm Thanh Hoa đồng thời tỉnh dậy, làm cho cả khoa ngoại Gan mật đều rất hưng phấn, mừng rỡ.

Dù sao một cuộc phẫu thuật hiếm có như thế mà còn được tiến hành ở khoa ngoại Gan mật của bệnh viện, sau này kể lại cũng làm cho các bác sĩ rất nở mài nở mặt

Trần Thương đến, sau đó sắc mặt của mọi người hiện lên đầy vẻ tôn kính nhìn Trần thương:

- Giáo sư Trần

Nói thật, mọi người vô cùng khâm phục thực lực của Trần Thương

Không giống với sự ngưỡng mộ và khâm phục đối với chức vị.

Một loại là bị động khuất phục, một loại là chủ động tán thành.

Trần Thương gật đầu cười cười, đi tới.

Phạm Thanh Hoa nhìn thấy Trần Thương sau đó, lập tức kích động lên.

- Giáo sư Trần, cám ơn cậu

Người phụ nữ này sấp sỉ sáu mươi tuổi tràn đầy kích động nhìn anh.

Nếu không phải là Trần thương, cái nhà của bà ấy đều sẽ không còn.

- Cảm ơn cậu rất nhiều, ân tình này cả nhà chúng tôi sẽ ghi nhớ suốt đời không quên

Tôn Kiện vội vàng chuẩn bị đứng dậy, bị Trần Thương đè lại.

- Giáo sư Trần, cảm ơn anh, cám ơn anh đã cứu tôi

Sau khi nghe được mấy lời của nhóm Cao Hoa Vinh, Tôn Kiện cũng nhận thức được mình đã trải qua một lần rất nguy hiểm đến tính mạng.

Nếu không phải giáo sư Trần, không chỉ có mình Tôn Kiện không có thể cứu, mà chính mẹ của anh ta còn rơi vào tình huống nguy hiểm.

Nói thật, có can đảm bước tới một bước này, tiếp nhận một cuộc phẫu thuật khó khăn như vậy, Trần Thương đã đi một bước mạo hiểm.

Sau phẫu thuật, nếu như Phạm Thanh Hoa hoặc Tôn Kiện, bất cứ người nào phẫu thuật thất bại, nếu như chuyện đó xảy ra thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng và gia đình của Trần Thương rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment