Mẹ của chúng tôi không có chuyện gì, ông ta cũng không đến mức quá tức giận, nhưng loại chuyện này chung quy là một quả bom nổ chậm, không biết lúc nào sẽ dẫn nổ.
Người đàn ông trung niên thở dài nói:
- Chủ nhiệm Du, chuyện này không chỉ là chuyện nhà của chúng tôi, khả năng là rất nhiều người bệnh sẽ xảy ra chuyện tương tự như vậy.
………..
Cuối cùng vấn đề này cũng đã được giải quyết, sau đó ba người con của bà lão cùng với bà lão ấy đã rời đi
Bọn họ cũng không có dây dưa.
Thật ra vấn đề xảy ra suy cho cùng thì vẫn chưa giải quyết được.
Chữa trị cho người bệnh mới thật sự là mục đích chân chính và cấp bách hiện giờ.
Nhưng, những lời của người đàn ông trung niên nói trước khi đi, đã làm cho chủ nhiệm Dư một đêm không ngủ.
Cho tới nay, khoa sáu cấp cứu luôn luôn quản lý rất nghiêm ngặt.
Không nghĩ tới Nhạc Lượng vừa mới tới không bao lâu đã gặp phải loại chuyện này.
Ông ấy sớm biết Nhạc Lượng là kiểu người này, nhưng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Làm sao bây giờ?
...
Vừa rạng sáng ngày thứ hai.
Khi giao ban, lão Tần trực tiếp đi vào bên trong văn phòng, nhìn đám người im lặng không nói, nhìn thấy bộ dáng lão Tần, lập tức khiến cho đám người sửng sốt một chút.
Hôm nay ai xui xẻo chọc tức lão Tần như thế
Hậu quả khiến lão Tần tức giận có thể rất nghiêm trọng.
Dư Dũng Cương cho rằng mục đích kinh doanh không thể tách rời trật tự của khoa sáu cấp cứu.
Hiện tại, chủ nhiệm Dư có thể kiếm lợi nhuận từ các phương diện mở tiệm thuốc, số phân chia cho mọi người cũng rất nhiều, tiền phí chữa bệnh và phẫu thuật của bác sĩ cũng đã được nâng lên rất nhiều, mà về phần trích phần trăm thuốc, xảy ra vấn đề giống như chuyện Nhạc Lương gây ra, khoa sáu cấp cứu từ bao lâu nay không có xảy ra.
Khi giao ban, chủ nhiệm Dư chiếu lên màn hình, trực tiếp chiếu những hình ảnh thuốc lên màn hình,
- Tất cả mọi người hãy nhìn, đây là loại thuốc gì?
Đám người sững sờ, dồn dập ngẩng đầu.
- Đây không phải Bendazol sao?
- Không đúng! Là Methimazole
- Cái này...
Mọi người dồn dập bàn tán, Dư Dũng Cương cũng không lòng vòng, ông ta trực tiếp nhìn Nhạc Lương chằm chằm, hỏi:
- Chủ nhiệm Nhạc, đây là loại thuốc gì?
Nhạc Lượng sao có thể không nhìn được nét chữ của mình
Nhưng... Tại sao Dư Dũng Cương lại cho Nhạc Lương nhìn cái này?
Nhạc Lượng nhịn không được nhíu mày.
- Đây là Bendazol?
Lời này vừa nói, lập tức Trần Thương nhịn không được thở dài.
Con mẹ nó, ngay cả bản thân đều không nhận ra, còn cần người khác nhìn dùm mình?
Tuyệt đối không nên cho rằng nét chữ của bác sĩ là viết ngoáy, cũng không phải là như thế.
Cách đây bảy, tám năm trước, khi đó mỗi ngày đều phải biết lịch bệnh bằng tay, không thể bôi lên, không thể phác hoạ, nếu như viết sai chính là viết lại.
Ai dám viết ra dạng chữ như vậy?
Khi đó, một phần lịch bệnh phạt 3000 tệ là chuyện nhỏ.
Quá bình thường
Mỗi một bác sĩ ghi chép hồ sơ bệnh án đều phải viết tay, nếu như quá nhiều họ dứt khoát phải ôm hồ sơ về nhà viết.
Vì lẽ đó những năm trước đây, chữ viết của bác sĩ cũng không tệ.
Về phần viết ngoáy?
Đây hoàn toàn là một thói quen xấu.
Tuyệt đối không nên cảm thấy tất cả đơn thuốc bác sĩ đều biết, người ta cũng phải đoán, nếu như không biết liền đi tìm bác sĩ đưa đơn thuốc mà hỏi.
Nhưng, mỗi một bác sĩ viết xong rõ ràng, không phải giảm bớt rất nhiều phiền phức sao?
Đây cũng là vì sao sau này bác sĩ đều phải kê đơn thuốc.
Ngoại trừ những chuyên gia bận rộn có việc ngoài ý muốn, hoặc vì người ta viết rất dễ phân biệt
Nghe thấy Nhạc Lượng nói là Bendazol, lão Dư lập tức tức giận vỗ bàn một cái
- Cậu thật là... Chữ viết của mình mà còn không nhận ra?
Lập tức
Trong nháy mắt toàn bộ văn phòng yên tĩnh trở lại, chẳng ai ngờ rằng chủ nhiệm Dư đột nhiên lại chửi ầm lên trước mặt mọi người.
Cũng không có nể mặt mũi anh ta một chút
Nhưng... Chỉ có Trần Thương có thể đọc hiểu và hiểu vì sao chủ nhiệm Dư tức giận như vậy.
Nhạc Lương, anh ta viết ngoáy, chúng tôi có thể hiểu được, nhưng chữ viết của mình mà anh ta cũng không nhận ra, như vậy có chút quá đáng
Đây chính là không chịu trách nhiệm
Đây là chủ nhiệm Dư đích thân tìm tới tiệm thuốc, lấy đơn thuốc ra, còn đưa hình ảnh như vậy ra.
Kết quả... Anh ta nhận lầm?
Đây không phải cứt chó thì là cái gì
Trong lúc nhất thời, chủ nhiệm Dư thật sự tức giận giận không nhịn nổi, trực tiếp chửi ầm lên.
Lúc này, sắc mặt của Nhạc Lương lập tức thay đổi
Nhạc Lương tốt xấu gì cũng là bác sĩ chủ nhiệm hơn bốn mươi tuổi, bị người khác chỉ vào mũi chửi mẹ cũng sẽ không nuốt được cục tức này, dù Dư Dũng Cương là chủ nhiệm khoa sáu cấp cứu, Nhạc Lượng cũng chỉ là một tổ trưởng nhỏ bé.
Nhưng Nhạc Lượng cũng không thể chấp nhận bị người khác chỉ vào mũi mắng chửi mình như vậy?
- Chủ nhiệm, ông nói chuyện dễ nghe một chút
Sắc mặt của Nhạc Lượng xanh xám nói:
- Nơi này là phòng ban, không phải là phòng riêng của Dư Dũng Cương ông mà làm loạn
Mọi người nhất thời sửng sốt một chút.
Cãi vã
Từ trước đến bây giờ, loại chuyện này chưa hề xảy ra ở phòng cấp cứu.
Chuyện hai chủ nhiệm đang giao ban bên lại vỗ bàn chửi mẹ trong phòng họp cấp cứu, loại chuyện này quá là hiếm thấy.
Đều là người trưởng thành, có thể vạch mặt nhau ở nơi này sao, nhưng hôm nay lại xé toang ra thật.
Chủ nhiệm Dư hừ lạnh một tiếng:
- Làm loạn? Đơn thuốc của mình viết mà cậu còn nhận không ra, thì cậu còn nói đạo lý gì với tôi?
- Tôi nói cho cậu biết, Nhạc Lượng, nơi này là khoa sáu cấp cứu, không phải địa phương trước đây cậu làm, cậu phải làm theo quy cũ, đừng để cho đầu óc của tôi cả ngày chỉ phải giải quyết mấy việc này, càng làm cho khoa cấp cứu chướng khí mù mịt
- Không thể làm, thì sớm rời đi
Thật sự Dư Dũng Cương nói như vả vào mặt của Nhạc Lương, nói làm cho mặt mũi của Nhạc Lương xanh tím tái một trận, tức giận buồn bực không nói lời nào, nếu không làm việc trái với lương tâm không sợ quỷ đến cửa.
Dư Dũng Cương nói kiểu này vậy là đã biết chuyện mình kê đơn thuốc cho hiệu thuốc đã bị lộ.
Dư Dũng Cương tiếp tục nói:
- Còn có, mỗi người có mặt ở đây, mang bản lịch bệnh, bản chữa bệnh, những thứ này viết cho chính xác một chút, không viết chữ ngoáy như kia, không cần phải giống một số người khác, khiến cho người bệnh mua sai thuốc, mình cũng không biết
Nhạc Lượng tức giận cũng không lên tiếng.
Sau một lúc lâu, ông ta càng nghĩ càng cảm giác khó chịu.
Bản thân mình dựa vào cái gì mà phải chịu sự tức giận của ông ta??
Mình là được khoa Ngoại thần kinh mời tới, không phải tới để bị khinh bỉ.
Nghĩ tới đây, Nhạc Lượng trực tiếp đứng dậy hướng đi ra bên ngoài.
Dư Dũng Cương thấy thế, nhịn không được nói câu:
- Cậu đi đâu?
Nhạc Lượng nói một câu:
- Thật xin lỗi, chủ nhiệm có uy quyền quá lớn, tôi không bồi nổi.
Dư Dũng Cương gật đầu:
- Được, cậu bước ra khỏi cánh cửa này, khẳng định sẽ không vào được nữa
Đến hiện tại, đã vạch mặt phân chia cấp bậc.
Bây giờ, tình huống trong phòng cơ hơi lúng túng, Nhạc Lượng cũng không nghĩ tới Dư Dũng Cương lại làm việc quyết đoán như thế
Ông ta cắn răng một cái, nơi đây không giữ mình ở lại
Lại nói, nếu mình đi, cũng không tin còn có ai có thể dẫn đầu làm chủ nhiệm khoa Ngoại thần kinh.
Nói xong, Nhạc Lượng liền đi ra bên ngoài.