Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1639 - Chương 1637: Bỗng Thăng Cấp Thành Tổ Trưởng

Khi bac si mo hack full
Chương 1637: Bỗng Thăng Cấp Thành Tổ Trưởng
 

Mà đúng lúc này, Dư Dũng Cương trực tiếp nói:

- Tôi tuyên bố công việc kế tiếp sẽ có điều chỉnh một chút

- Trần Thương thay Nhạc Lượng, tiếp quản khoa Ngoại thần kinh, làm tổ trưởng thứ ba

Nghe xong lời này, lập tức tất cả mọi người trong văn phòng liền sửng sốt

Nhạc Lương đi ra ngoài liền dừng chân lại, cười lạnh nhìn Dư Dũng Cương một cái, muốn rời khỏi.

Dư Dũng Cương thấy thế, trực tiếp hỏi:

- Trần Thương, có lòng tin không?

Trần Thương còn có thể nói cái gì?

- Có

- Tốt! Tan họp

Lập tức, phòng làm việc yên tĩnh trở lại.

Tất cả mọi người chứng kiến được việc này, có chút ngẩn người.

Tan họp, Mã Nguyệt Huy giống như người không biết chuyện gì, đưa cho Trần Thương một bình sữa bò.

- Trời ơi, làm tôi sợ muốn chết, không thể yên ổn ăn sáng sao

Trần Thương liếc mắt:

- Bây giờ, là lúc nào anh còn ăn được

Mã Nguyệt Huy nhìn Trần Thương, nhịn không được chen lời, nhếch miệng, hạ giọng nói:

- Cậu cho rằng EQ của lão Dư thấp như thế, gặp loại trường hợp này không kiềm được cơn tức giận của mình sao? Cậu thật ngây thơ...

…………….

Trần Thương nghe xong lời này, lập tức sửng sốt

Không đúng sao?

Hôm nay, không phải là chủ nhiệm Dư đang diễn kịch à?

Dù sao tức giận đến mấy cũng sẽ như thế, đây còn có thể giả sao?

- Không phải đâu? Chủ nhiệm Dư thật sự tức giận

Mã Nguyệt Huy xẹt một ngụm, uống sạch sữa, liếm môi một cái, cười cười:

- Cậu cho rằng làm chủ nhiệm ai cũng ngu ngốc đơn thuần như vậy sao? Trần ngây thơ

- Tôi cho cậu biết, chủ nhiệm Dư còn có rất nhiều tật xấu

- Những lời này khi nóng giận, đều là giả vờ hù dọa người, cậu thật sự... Quá ngây thơ

Nói đến đây, lão Mã nhìn Trần Thương, nhỏ giọng nói:

- Tôi cho cậu biết, Nhạc Lượng này là được phái đến

- Nhưng, đại đa số mọi người đều mở một con mắt nhắm một con mắt, nếu không cậu cho rằng khoa cấp cứu thứ hai sẽ giao toàn bộ tiểu tổ cấp cứu khoa Ngoại thần kinh cho chúng ta sao?

- Chủ nhiệm Dư, hôm nay là thừa cơ phát huy, đúng lúc kích một kích với Nhạc Lượng, không nghĩ tới Nhạc Lượng thật đúng là đã bị chủ nhiệm Dư lừa

Vẻ mặt của anh giật mình nhìn Dư Dũng Cương, thấy ông ta đứng dậy khóe miệng hơi giương lên, đột nhiên cảm giác thấy tất cả những lời của Mã Nguyệt Huy đều là thật

Trần Thương nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.

Thủ đô thật là phiền phức

Tôi muốn về nông thôn

Một chiêu này của Dư Dũng Cương, trực tiếp giải quyết dứt khoát, rất nhanh.

Vào lúc này, Mã Nguyệt Huy liền thở dài:

- Hại... Cái khoa cấp cứu này, Gia Cát Mã đã có thể khám phá được tất cả, tịch mịch... Nhân sinh tịch mịch như sấm

Mặc dù Trần Thương không quá hiểu ý nghĩa của câu ‘nhân sinh tịch mịch như sấm’ là gì, nhưng anh nhìn thấy dáng vẻ của Mã Nguyệt Huy như muốn ăn đòn.

Trần Thương cảm thấy, khả năng sấm sét so với tuyết càng thêm phù hợp một chút.

Nhưng, anh trong lúc mơ hồ đã trở thành tổ trưởng của tiểu tổ khoa cấp cứu Ngoại thần kinh?

Điều này đã làm cho không biết bao nhiêu người đã kinh ngạc.

Trần Thương còn quyết định sẽ đi đến chỗ mọi người chào hỏi một chút.

Dù sao đột nhiên nhậm chức như vậy, đừng nói là người khác, chính Trần Thương cũng không kịp chuẩn bị sẵn sàng

Khi Trần Thương đi qua chào hỏi quen biết, ngược lại lúc này mọi người cũng rất hào hứng, dù sao bọn họ cùng đã làm việc với giáo sư Trần rất lâu, nên cũng có chút nể mặt.

Nhưng, vấn đề là trình độ của giáo sư Trần ở khoa Ngoại thần kinh đến cùng đã đến bước nào?

Điều này làm cho mọi người có chút không hiểu, vô cùng khẩn trương và lo lắng cho chuyện này

Mặc dù Nhạc Lượng xây dựng bề ngoài là tốt, bản lĩnh cũng có, nếu không cũng sẽ không dám làm như vậy.

Hiện tại, trên cơ bản Hoàng Tân Hải đã khỏe, , anh ta lại cực kỳ mừng rỡ khi Trần Thương đến.

Còn mọi người cũng đều thản nhiên, dù sao cấp cứu khoa Ngoại thần kinh cũng chỉ phụ trách một vài người bệnh nguy cấp, nói thật thì những tình huống phức tạp còn là phải để cho người khoa Ngoại thần kinh đích thân tới, có cái gì không hiểu, trực tiếp xin hội chẩn là được.

Bên này sau khi Nhạc Lượng rời khỏi khoa cấp cứu, trực tiếp đi tìm viện trưởng.

Nhưng... Hiện tại, Nhạc Lượng có được thành công như vậy điều nhờ vào hệ thống khoa Ngoại thần kinh

Điều này làm cho anh ta trực tiếp sửng sốt

Rời khỏi khoa Ngoại thần kinh, Nhạc Lượng liền trở thành là một bác sĩ chủ nhiệm bình thường, nhưng không có tiểu tổ nào theo cùng.

Cứ như vậy, ông ta còn có thể bóc lột ai?

Hiện giờ, ông ta muốn hối hận cũng không kịp.

Nhạc Lương chỉ có thể tạm thời rời khỏi hệ thống khoa Ngoại thần kinh, hiện tại ông ta chỉ có thể gửi gấm hi vọng vào Trần Thương, dù sao... Ông ta cũng không cho rằng Trần Thương có thể vượt nghề, làm trái chuyên môn, sau đó có thể quản lý tốt được tiểu tổ này

Dù sao, để bồi dưỡng một bác sĩ ưu tú khoa Ngoại thần kinh cũng cần một khoảng thời gian rất dài, không giống với các phòng ban khác.

...

...

Ngày hôm sau, điện thoại cấp cứu đã đánh thức Trần Thương.

- Giáo sư Trần, con của thư ký Đặng vừa bị đứt gân bắp thịt, cậu hãy qua đây khâu lại vết thương một cái đi

Lúc này, cũng khoảng một giờ rưỡi rạng sáng.

Trần Thương trở mình, cẩn thận từng li từng tí rời khỏi giường, không dám quấy rầy đến Tần Duyệt.

Thư ký Đặng không phải là ai khác, chính là bí thư của trung tâm Cấp cứu của bệnh viện, nếu như muốn nói đến địa vị, còn muốn cao hơn so với Ngô Đồng Phủ.

Nhưng Đặng Cao Viễn còn phụ trách vị trí cục trưởng cục quản lý y dược bên kia, vì vậy nếu nói ra địa vị thật sự không thấp.

Sau khi anh vội vàng đi tới bệnh viện, đã thấy Đặng Cao Viễn với sắc mặt tràn đầy vẻ buồn rầu ngồi trên ghế, hai tay bụm mặt, thở dài liên tục, người vợ ngồi bên cạnh hai mắt đẫm lệ.

- Giáo sư Trần, bên này

Lý Việt trực ban vội vàng nói.

Trần Thương nhẹ gật đầu, nhỏ giọng hỏi một câu:

- Lại là tự sát? Hay cắt cổ tay?

Lý Việt gật đầu:

- Ừ

Trần Thương bất đắc dĩ thở dài, chuyện này cũng đã thấy rất nhiều lần?

Vào lúc này, Đặng Cao Viễn thấy Trần Thương tới, lập tức đứng dậy, gượng ép che giấu lo lắng, lộ ra nụ cười:

- Chuyện này... Thật sự đã làm phiền giáo sư Trần, rạng sáng vẫn phải đi đến bệnh viện một chuyến.

Thư ký Đặng là người rất kín tiếng, rất khiêm tốn, không hề có một chút kiểu cách nhà quan.

Lời của Đặng Cao Viễn, lại cao lại lớn có thể làm gì?

Con cái nhà mình mà dạy dỗ cũng không tốt.

Hoàn toàn chính xác.

Cuộc đời của thư ký Đặng rất thành công, cục quản lý y dược dưới sự hướng dẫn của ông ta phát triển cũng rất tốt.

Hai bên chuyện cũng tương đối nhiều,

Chuyện bệnh viện trên cơ bản đều là do Ngô Đồng Phủ quản lý, Đặng Cao Viễn cũng rất ít khi can thiệp.

Năm nay, con của Đặng Cao Viễn cũng đã hai mươi bốn tuổi, thế nhưng lại mắc chứng bệnh trầm cảm lâu năm.

Mười tám tuổi, con ông ta đã bắt đầu mắc bệnh trầm cảm, cho đến bây giờ là sáu năm.

Trong sáu năm đó, số lần tự sát đã không thể đếm hết.

Chỉ riêng Trần Thương, từ khi tới bệnh viện tới giờ, đã tận mắt chứng kiến hai ba lần tự sát.

Chuyện này vẫn luôn là tâm bệnh với Đặng Cao Viễn.

Mắc bệnh trầm cảm cũng không tìm ra được nguyên nhân?

Ngay cả hệ thống khoa Ngoại thần cũng không nói rõ được.

Ông ta vì bệnh của con tới lui xuất ngoại cũng nhiều lần, cũng không tra được vấn đề, sau khi hai mươi tuổi, Đặng Cao Viễn cũng từ bỏ.

Bình Luận (0)
Comment