Còn vợ ông ta từ chức ở nhà không dám làm việc, chỉ ở nhà chăm sóc cho đứa con, trong lòng ông ta cũng rất run sợ.
Hai người bọn họ cũng đã từng nghĩ sẽ mang thai lần hai.
Nhưng, cứ tiếp tục như vậy...Cuối cũng sẽ có chút phiền phức.
Thậm chí có đôi khi, Đặng Cao Viễn cảm thấy con của mình không cần phải làm một phú nhị đại nào cả, làm một đứa bại gia tử cũng được, miễn là khỏe mạnh không cần mỗi ngày chơi tự sát
Trần Thương an ủi:
- Không có chuyện gì đâu, có tôi ở đây, tôi khâu gân bắp thịt lại sẽ khỏe thôi, thư ký Đặng ông cứ yên tâm đi
Đặng Cao Viễn nhịn không được lắc đầu:
- Tôi cũng hi vọng anh khâu không tốt, để cho thằng nhóc này mất đi ý tưởng tự sát.
Đặng Cao Viễn cũng không lớn tuổi lắm, khoảng chừng năm mươi tuổi, trẻ hơn rất nhiều so với Ngô Đồng Phủ.
Vợ của ông ta còn nhỏ hơn tận ba tuổi, hai người kết hôn sớm.
Trần Thương nhịn không được thở dài, không nói gì nữa, đứng dậy đi theo Lý Việt vào bên trong phòng mổ.
Trần Thương nhìn thanh niên hai mắt thất thần, không biết đang suy nghĩ gì.
Khâu lại gân bắp thịt chính là sở trường của Trần Thương.
Thực hiện khâu gân bắp thịt tốn một giờ đồng hồ, mỗi một chi tiết nhỏ đều được Trần Thương xử lý tỉ mĩ.
Có thể do gân bắp thịt có thể khâu lại, còn căn bệnh trầm cảm thì rất khó.
Sau khi xử lý xong khâu vết thương cho Đặng Vũ, sau đó Trần Thương đứng dậy đang chuẩn bị rời đi, anh đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của Đặng Vũ có chút không đúng
Trần Thương lập tức biến sắc, vội vàng xích lại gần xem
Sau khi xem xong, Trần Thương lập tức nhíu mày
Đây là... Thần kinh thị giác bị phù thũng?
Trần Thương nhìn thấy con mắt của Đặng Vũ và người khác cũng không giống nhau, anh quả quyết bắt đầu nhìn chăm chú, nhìn kỹ một cái, quả nhiên
Trần Thương phát hiện đĩa thị giác bên trái của Đặng Vũ đã sưng tấy nhô lên, rõ ràng là biểu hiện thị giác phù thũng
Bệnh trầm cảm sẽ làm thị giác phùng thũng?
Đây không thể nào
Chẳng lẽ... Là trong đầu có biến chứng khác?
.......
Trần Thương có chút tò mò không hiểu
Vì sao lại xuất hiện hiện tượng phù thũng thị giác ở đây?
Anh nhìn ánh mắt đờ đẫn của Đặng Vũ, muốn hỏi vấn đề gì đang xảy ra, nhưng lập tức bỏ đi chủ ý này
Nếu như có thể hỏi ra mới là chuyện lạ chứ
Có đôi khi, chẩn đoán bệnh thật giống như xử án, bất luận có bất kỳ dấu vết gì để lại đều cần cảnh sác trưởng nghiêm túc tập hợp tất cả.
Những nghi vấn triệu chứng bệnh khó xử lý xuất hiện với những triệu chứng chưa xuất hiện ở trên bệnh án, thường thường sẽ không được chú ý, sẽ không thể tổng hợp chi tiết.
Nghĩ tới đây, Trần Thương liếc mắt ra hiệu với Lý Việt:
- Tôi phải đi trước để hỏi ít chuyện, cậu... Nhìn anh ta cho kỹ.
Lý Việt gật đầu:
- Đi đi.
Phần lớn bệnh trầm cảm cũng là tự phát.
Người bệnh cũng không phải luôn luông ở trong trạng thái kia, chẳng qua là lúc phát tán mới có thể muốn tự sát, đây giống như chu kỳ của một cơ thể.
Thật ra, cẩn thận suy nghĩ một chút, vô luận là máu, dịch trong cơ thể, nội tiết, hệ thần kinh vân vân... Toàn bộ đều có tính chu kỳ.
Cơ thể là một loại máy móc phức tạp, thật sự rất phức tạp
Chức năng của lá gan có hơn 1500 loại, nếu toàn bộ dùng các chức năng này một lúc có thể che phủ một thành phố thủ đô.
Khi Trần Thương suy nghĩ đã về tới khoa cấp cứu.
Ba giờ rưỡi sáng, sảnh cấp cứu rất yên tĩnh, đại sảnh có chút âm u lạnh lẽo.
Thư ký Đặng ngồi ở trên ghế, ôm vợ vào trong ngực, bà ấy khóc mệt, nên ngủ thiếp đi.
Thư ký Đặng không ngủ được, chuyện của ngày hôm này cũng chính là tâm bệnh của ông ta.
Trên sự nghiệp của mình, Đặng Cao Viễn cảm giác bản thân như tên của mình, có ý chí cao xa, còn trong cuộc sống ông ta cảm giác mình là một kẻ thất bại.
Con của mình cũng không thể giáo dục tốt, giáo dục trở thành một người bệnh trầm cảm
Chuyện này thật sự là thất bại
Hiện tại, công việc của thư ký Đặng cũng càng ngày càng nhiều, lãnh đạo cũng tiết lộ qua mấy lần, muốn để ông ta tiến thêm một bước.
Đối với chuyện này, Đặng Cao Viễn vẫn luôn không dám tỏ thái độ.
Tổ chức này ‘tiến thêm một bước’ cũng không phải là một câu đơn giản.
Hiện tại, Đặng Cao Viễn cũng đã là cấp bộ phó, vào lúc này, lại có thể tiến một chút là mang ý nghĩa sẽ nằm trong dự bị bộ cấp cao, quyền cao chức trọng
Kiểu vị trí như vậy, ông ta có thể đảm nhiệm sao? Gánh nặng lớn nhất trong lòng ông ta chính là Đặng Vũ, ông ta thật có chút xúc động.
Chuyện này ông ta cùng đã thảo luận qua rất nhiều lần với chủ nhiệm Tiêu Nhuận Phương, bà ấy cũng tiết lộ qua, sau này, Đặng Cao Viễn có khả năng thay bà ấy.
Tuổi của Tiêu Nhuận Phương cũng không nhỏ, chỉ có thể làm tiếp hai năm.
Đặng Cao Viễn đoán khả năng hai năm đầu, ông ta kiêm nhiệm Phó chủ nhiệm Vệ Kiện ủy sẽ rất khó khăn, hai năm sau sẽ thuận hơn.
Chuyện này đối với công chức mà nói, chính là tương lai rất tốt, ai có thể không động tâm?
Hôm nay, lãnh đạo lại tìm ông ta nói chuyện, hai người thậm chí uống một chút rượu, lại lần nữa nhắc đến chuyện này.
Có đôi khi, Đặng Cao Viễn nghĩ, cả đời tôi là vì cái gì?
Ông ta nhìn lên trần nhà, suy nghĩ một đêm, nhịn không được thở thật dài.
Ở cục quản lý y dược rất thoải mái, nếu như tiến thêm, chính mình nhất định phải tốc độ tăng nhanh, dồn tất cả tinh lực vùi đầu vào công việc mới có thể thích ứng công việc mới được.
Dù sao cục quản lý rất lớn, thứ cần phải học tập, cũng rất nhiều.
Cứ như vậy, khẳng định không có cách nào quan tâm đến con cái.
Haiz...Ngay lúc này, Trần Thương vô cùng lo lắng chạy tới.
- Thư ký Đặng! Tôi hỏi anh một vấn đền.
Trần Thương thấy vợ của thư ký Đặng đang ngủ, nhịn không được nhỏ giọng:
- Có muốn bế đến phòng trực ban hay không?
Đặng Cao Viễn lắc đầu:
- Không cần, phẫu thuật xong sẽ trở về.
- Giáo sư Trần, phẫu thuật đã hoàn thành?
Trần Thương gật đầu:
- Đúng, phẫu thuật đã hoàn thành.
- Nhưng... Có chuyện tôi cần hỏi thư ký Đặng một chút, anh có thể cùng đi với tôi chứ.
Đặng Cao Viễn nghe xong, cũng không có hỏi vì sao, khẽ nhẹ đánh thức vợ mình.
Ở bệnh viện phải nghe theo lời bác sĩ, Đặng Cao Viễn đã được dạy như vậy.
Sau khi người vợ tỉnh lại, thấy Trần Thương, liền vội vàng hỏi:
- Như thế nào đây? Giáo sư Trần? Phẫu thuật thuận lợi chứ?
Trần Thương ừ một tiếng:
- Phẫu thuật rất thành công, nhưng vẫn cần thời gian để bình phục.
- Nhưng, còn có một chuyện khác cần phải xác nhận một chút.
- Gần đây thị giác của Đặng Vũ có xuất hiện hiện tượng giảm xuống hay không?
Nghe thấy lời này, ánh mắt của người mẹ đột nhiên sáng lên:
- Đúng! Giống như, có chút
- Gần đây đứa nhỏ này nhìn đồ vật ở xa không thấy rõ lắm, đọc sách cũng rất hay bực bội, xem tivi cũng bực bội, rất thích che mình nằm ở trong chăn, cũng không nói chuyện...
- Tôi cho là bệnh tình hiện giờ rất nghiêm trọng, sau khi đi bệnh viện tâm thần về, ăn nhiều thứ có chứa Sertraline, nên ngày hôm nay mới xảy ra những chuyện này.
Sau khi nghe thấy lời này, trong lòng Trần Thương đã chắn chắc bảy tám phần
Trần Thương tiếp tục hỏi:
- Trước đây, Đặng Vũ có từng bị viêm màng não hay không, sọ não có bị ngoại chấn thương lần nào không...Những bệnh này.
Nghe thấy Trần Thương, người mẹ liền vội vàng lắc đầu.
- Không, đứa nhỏ này... Dù ngốc, mặc dù tự mình hại mình, nhưng rất ít đập đầu, nhảy lầu càng không, phần lớn đều là tổn thương trên cánh tay...
Thực tế mẹ của Đặng Vũ nói là không nổi nữa, nói những lời này liền cực kỳ đau lòng, nhắc lại như đang cắt từng miếng thịt trong lòng người mẹ, vô cùng thống khổ