Trần Thương nghe xong những lời của người mẹ, cũng nhíu mày.
Không có ngoại thương, não cũng chưa từng bị nhiễm trùng, chuyện này là như thế nào chứ?
Tìm khoa mắt hội chẩn?
- Giáo sư Trần, xảy ra chuyện gì sao?
Trần Thương gật đầu:
- Đúng, khi tôi vừa hoàn thành phẫu thuật, phát hiện con mắt của Đặng Vũ có chút không đúng, ừm, có thể bị phù thũng.
- Loại bệnh này, tình huống bình thường ngoại trừ bệnh tật bên ngoài khoa mắt, nguyên nhân chủ yếu là não bộ bị nhiễm trùng, sọ não ngoại thương, hoặc là trong đầu có khối u
Khi Trần Thương đang nói rằng trong đầu có khối u, đột nhiên trong mắt lóe lên ánh sáng...
Đúng
Có phải là trong đầu có khối u hay không đây?
Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Thương có chút kích động, rất có thể
Đặng Cao Viễn thấy thế, cũng nhíu mày.
- Giáo sư Trần... Bây giờ nên làm gì?
Trần Thương vội vàng nói:
- Trước tiên hãy chụp phim X-quang để nhìn kết quả, Đặng Vũ hẳn đã làm qua một lần kiểm tra nội soi rồi đúng không?
Đặng Cao Viễn gật đầu, đương nhiên đã làm qua.
Bản thân ông ta là người làm trong nghề y, không biết quen biết bao nhiêu bác sĩ chức to chúc nhỏ.
Hai năm trước là một khoảng thời gian giày vò cũng không ngắn, ngay cả Mayo (Mayo Clinic là một trung tâm y tế học thuật phi lợi nhuận của Mỹ, tập trung vào chăm sóc sức khỏe tổng hợp, giáo dục và nghiên cứu) cũng chạy tới hai lần, căn bản đều vô dụng, kiểm tra không tìm ra được vấn đề.
Có thể càng kiểm tra càng không nhìn thấy vấn đề, càng giống một bệnh tâm thần, nhưng căn bệnh trầm cảm này không thể kiểm tra ra.
- Khi hai năm trước, các cuộc kiểm tra to to nhỏ nhỏ cũng đều đã làm, trong đầu không có bất kỳ chuyện gì, trong cơ thể cũng không tìm thấy bệnh tật gì.
- Vì vậy nên từ bỏ, chỉ có thể dựa vào thuốc mà duy trì, có thể những năm này, tình huống càng ngày giống như càng ngày nghiêm trọng, ngày một tăng số lượng thuốc
- Thậm chí... Có đôi khi uống thuốc cũng không dùng được, thậm chí Citalopram còn bị kháng thuốc.
- Ai...
Trần Thương dứt khoát an ủi:
- Trước tiên hãy làm kiểm tra xem một chút đi, khả năng tình huống có chút chuyển biến.
Đặng Cao Viễn lại hiểu rõ ý này, chăm chú nhìn Trần Thương nói tiếng cám ơn, ngay sau đó nói:
- Giáo sư Trần, tôi cũng không khách khí, chuyện của Đặng Vũ tất cả nhờ vào cậu, chúng tôi làm cha mẹ, sẽ tích cực phối hợp.
……..
Trần Thương được sự cho phép của người nhà Đặng Cao Viễn, cũng buông tay ra.
- Gọi điện cho khoa mắt, mời họ đến hội chẩn
- Khoa X-Quang sao? Tôi là Trần Thương, đúng vậy, tôi muốn hẹn chụp một cái cộng hưởng từ (MRI).
...
Sau khi anh cầm điện thoại gọi thông báo một cái, Lý Việt đưa Đặng Vũ trở về.
Khi nhìn thấy anh, Lý Việt hiếu kỳ hỏi một câu:
- Làm sao vậy, Trần Thương?
Trần Thương có chút lo lắng nói:
- Bây giờ, tôi hoài nghi căn bệnh trầm cảm của Đặng Vũ có khả năng không phải là bệnh tâm thần
Nghe thấy câu nói này, Lý Việt lập tức sửng sốt một chút.
- Bệnh trầm cảm không phải là bệnh tâm thần thì đó là căn bệnh gì chứ?
Trần Thương:
- Khối u
Lý Việt lập tức liếc mắt, nhỏ giọng thầm thì một câu:
- Còn không bằng bệnh tâm thần đâu, khối u... Trong đầu có khối u, chà chà
Lý Việt nhịn không được nhìn Đặng Vũ một cái, liền thở dài.
Trần Thương cười cười:
- Cũng không nhất định là u ác tính đâu.
Đang lúc nói chuyện, Trần Thương nhìn sang Đặng Vũ, nói:
- Chúng ta cùng nhau đi chụp cộng hưởng từ (MRI) một chuyến, cậu không cần phải sợ, chỉ là một căn phòng, cậu đi vào đó chỉ cần nhắm mắt lại một lát, sẽ xong ngay thôi, cậu đừng quá lo lắng
Đặng Vũ là bị bệnh trầm cảm, không phải ngốc, càng không phải bị hiểu năng trí tuệ, có thể nghe hiểu những lời Trần Thương nói một cách tự nhiên.
Nhớ lại MRI, sắc mặt của Đặng Vũ liền thay đổi, bắt đầu điên cuồng lắc đầu:
- Không... Không
Trần Thương nhịn không được thở dài, có chút bất đắc dĩ:
- Không có chuyện gì, tôi sẽ đi cùng cậu, không cần sợ hãi, không có chuyện gì
- Không, tôi không đi
Đặng Cao Viễn đi tới, ông ta không hề tức giận, mà lẳng lặng nhìn Đặng Vũ, cười cười:
- Con trai, con chưa bao giờ làm cho cha thất vọng mà đúng không? Con không có bệnh gì mà, không có chuyện gì, hãy nghe lời bác sĩ, không phải tốt sao?
Đặng Vũ nghe thấy Đặng Cao Viễn, hơi bình tĩnh lại.
Ánh mắt anh ta nhìn cha của mình có chút né tránh, giống như muốn trốn tránh điều gì đó.
Nói thật, Đặng Vũ cảm giác mình là một tên phế nhân, ngoại trừ Đặng Cao Viễn, anh ta tìm không thấy giá trị của chính bản thân, điểm duy nhất chính là đầu thai
- Được.
m thanh của Đặng Vũ rất trầm thấp.
Khi một đoàn người đến phòng MRI, Đặng Cao Viễn do dự một chút, cùng với Trần Thương tiến vào gian phòng bắt đầu kiểm tra.
Hạch từ không có phóng xạ, vào khi Đặng Vũ nằm ở trên giường đang di chuyển tiến vào bên trong, anh ta bắt đầu lo sợ.
Ngay sau đó anh ta bắt đầu xoay người, muốn đi ra, Đặng Cao Viễn thấy thế, vội vàng nói:
- Nằm xuống, nhắm mắt lại, hít thở sâu
Đặng Vũ có chút sợ hãi, âm thanh đã bắt đầu mang theo tiếng khóc nức nở.
- Không... Không, tôi có cảm giác giống như tôi sắp phải chết, thả tôi ra ngoài! Thả tôi ra ngoài.
Ngay sau đó, anh ta bắt đầu hô hấp dồn dập, hai tay cũng bắt đầu đập, vừa vặn phần tay băng bó kỹ cũng bắt đầu chảy máu.
Bác sĩ khoa X-Quang vội vàng dừng lại.
Đặng Vũ cũng từ trên giường lăn xuống.
Lúc này, sắc mặt của anh ta cũng đã trắng bệch, toàn thân đều là mồ hôi lạnh.
Sau khi anh ta nhìn thấy Đặng Cao Viễn, ôm chân của ông ta, toàn thân phát run nói đến:
- Thật xin lỗi, Cha... Con... Con làm không được
- Rất khó chịu, giống như sắp chết.
Trần Thương bất đắc dĩ thở dài, đã sớm nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Nếu như người bệnh phải kiểm tra hạch từ CT thì phải tiến vào trong gian phòng bịt kín, nhưng đối với người bệnh như Đặng Vũ thì thật sự rất khó khăn, đó là một không gian nhỏ hẹp u ám, trong nháy mắt bệnh tình sẽ bộc phát.
Trần Thương không chỉ gặp qua loại chuyện như vậy một lần.
Vì vậy ngay từ đầu, Trần Thương liền nói mình sẽ làm bạn trong gian phòng kiểm tra này, có thể không nghĩ tới, vẫn không kiểm tra được.
Đặng Cao Viễn biết rõ, đây đối với Đặng Vũ mà nói rất khó khăn.
Đây cũng chính là nguyên nhân, vì sao từ khi Đặng Vũ 20 tuổi đã ít để cho anh ta làm các loại kiểm tra.
Rơi vào đường cùng, đám người chỉ có thể trở lại bên trong phòng cấp cứu, cân nhắc một lần nữa.
Các bác sĩ khoa mắt cũng tới, sau khi nhìn thấy thư ký Đặng cũng vội vàng ân cần chào hỏi.
Trần Thương bên này thảo luận sơ với bác sĩ trực ban khoa mắt, vẫn quyết định quyết định làm kiểm tra
Hạch từ và CT gần như là tránh không khỏi, nhất định phải kiểm tra tình huống trong đầu một cách rõ ràng.
Sau khi do dự mãi, Trần Thương quyết định tiêm cho Đặng Vũ một liều thuốc an thần.
Đặng Cao Viễn cũng đồng ý.
Đợi đến Đặng Vũ chìm vào giấc ngủ say, một đoàn người lại lần nữa đẩy anh ta đến khoa X-Quang.
Hiện tại, mọi người đã bị anh ta giày vò đến khoảng bốn giờ rưỡi.
Khi chờ đợi kết quả, ánh mắt của Đặng Cao Viễn hơi lộ ra phiền muộn.
Trần Thương từ túi áo móc ra một ly cà phê đưa tới:
- Thư ký Đặng, hãy uống ngụm.
Đặng Cao Viễn nhìn ly cà phê một cái, cười cười:
- Cám ơn, cấp cứu thật vất vả? Vẫn phải chuẩn bị sẵn cà phê.