Nếu như không phải Trần Thương thì thật sự không thể phát hiện được nguyên nhân từ đâu.
Quả thực điều này có chút châm biếm mà.
Đúng rồi
Trần Thương thì sao?
Đặng Cao Viễn vội vàng hỏi:
- Giáo sư Trần, cậu... Có biện pháp không?
Nhạc Lượng nhìn Trần Thương, ánh mắt hơi lộ ra ý vị thâm trường.
Nói thật, anh ta và Trần Thương không có mâu thuẫn trực tiếp.
Nhưng, chuyện ngày đó cũng là Trần Thương nói cho Dư Dũng Cương, vừa khéo sau khi Nhạc Lượng rời đi, thanh niên này lại làm tổ trưởng của khoa Ngoại thần kinh.
Vì lẽ đó, trong lòng Nhạc Lượng thật sự có chút thành kiến với Trần Thương.
Vào lúc này, anh ta thấy Đặng Cao Viễn hỏi Trần Thương, cũng không nhịn được khẽ thầm cười khinh một tiếng.
Anh ta cũng không có cách nào, Trần Thương lại có sao?
U nang lớn như thế, nói cắt là có thể cắt sao?
- Thư ký Đặng, tôi có một biện pháp! Chúng ta có thể dẫn lưu chất lỏng ở khoang trong nang màng nhện ra ngoài, làm giảm áp lực nội sọ, tự nhiên có thể giảm đi các triệu chứng hiện tại.
Bác sĩ ở khoa mắt mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cũng không lên tiếng, nhưng có lẽ biện pháp này thật sự không tệ, chí ít đối với khoa mắt mà nói thì là như vậy.
Trần Thương lại trực tiếp nói:
- Có thể cắt.
Lập tức, ba chữ đó khiến tất cả mọi người trong phòng bình tĩnh lại
Một đêm
Trần Thương chỉ nói ba chữ này
Nhạc Lượng nói loạn xạ cả một đêm, giải thích từ lý luận đến nguyên lý phát bệnh rất rõ ràng, ngay cả độ khó của ca phẫu thuật cũng đã nói
Thậm chí, cũng đã đưa ra phương pháp phẫu thuật.
Nhưng... Ba chữ đơn giản của Trần Thương giống như khác một trời một vực so với tác phẩm trình bày và phân tích vĩ đại của anh ta
Lời ấy vô cùng chấn động
Tất cả mọi người cũng bị kinh sợ.
Có thể trị
Đừng nói nhiều như vậy, thân là bác sĩ, nên dứt khoác trả lời có thể trị hay không là được rồi
Đừng nói nhiều lý do như vậy, cái gì mà độ khó, cái gì mà kỹ thuật?
Lãnh đạo nào muốn nghe những kiến thức chuyên nghành này của anh chứ?
Người ta chỉ muốn biết, có thể trị liệu hay không mà thôi
Quả nhiên, sau khi Đặng Cao Viễn nghe thấy câu trả lời của Trần Thương, cả người nhanh chóng đứng dậy, trực tiếp xiết chặt nắm đấm, kích động trừng to mắt nhìn anh:
- Thật sao?
Trần Thương ừ một tiếng:
- Thật.
Nhạc Lượng trừng to mắt, anh ta nhìn Trần Thương một cái:
- Giáo sư Trần... Cái u nang này đã dung hợp với màng mềm rồi, mạch máu bị quấn vào rất nghiêm trọng, cậu chắc rồi chứ?
Trần Thương ừ một tiếng:
- Có thể.
Hiển nhiên là Nhạc Lượng vẫn không tin
Độ khó này cao bao nhiêu trong lòng của anh ta rất rõ ràng.
Đặng Cao Viễn nghe xong, lập tức đánh nhịp:
- Được! Giáo sư Trần, chuyện này liền nhờ cậu.
Trần Thương ừ một tiếng:
- Ừm, làm thủ tục nhập viện đi, nhưng... Tiểu Kha, cô đi lấy một phần thông báo bệnh tình nguy kịch, giấy đồng ý phẫu thuật sau khi được giải thích... Để thư ký Đặng ký tên.
Nói xong, anh nhìn Đặng Cao Viễn:
- Thư ký Đặng, mấy thứ này, ông phải ký tên, dù sao bất luận là ca phẫu thuật nào đều sẽ có nguy hiểm.
Nhạc Lượng nghe xong, vội vàng nói:
- Thư ký Đặng, phương pháp kia của tôi không có nguy hiểm
Đặng Cao Viễn nhìn Trần Thương:
- Ừm, phẫu thuật ấy à, cũng có nguy hiểm
- Nhưng, giáo sư Trần, phẫu thuật xong có phải có thể trị tận gốc bệnh trầm cảm hay không?
Trần Thương gật đầu:
- Trên lý thuyết thì đúng là có thể, nhưng đó là cả một quá trình, dù sao cũng phải thích ứng trong thời gian dài, phòng khi có tác dụng phụ.
- Được! Tôi sẽ ký tên
Đặng Cao Viễn lập tức vỗ tay
………….
Lời của Đặng Cao Viễn đã khiến tất cả mọi người sửng sốt
Nhạc Lượng thì càng trừng to mắt, có chút nghẹn họng.
Anh ta không biết vì sao Đặng Cao Viễn lại đồng ý chọn phương pháp có rủi ro của Trần Thương
Hơn nữa, anh ta càng không tin Trần Thương có thể điều trị khỏi cho người bệnh.
Đây căn bản không thể nào
Hơn mười năm kinh nghiệm phẫu thuật nói cho anh ta biết, bệnh nhân này không dễ chọc, dẫn lưu mới là biện pháp đơn giản nhất trực tiếp nhất hiệu quả nhất.
Trong lúc nhất thời, Nhạc Lượng thật có chút không phục.
Anh ta cảm thấy vị lãnh đạo này quá u mê Trần Thương.
Thậm chí, Nhạc Lượng có một loại cảm giác: Mình thật sự là nhân vật nam chính trong một câu chuyện, âu sầu thất bại, lại có khát vọng, nhưng lại không có chỗ thi triển.
Mà Trần Thương, Dư Dũng Cương thật ra đều là nhân vật phản diện, quan lại bọn họ bao che cho nhau, mà Đặng Cao Viễn không nhìn rõ chân tướng sự thật, rõ ràng mình có ý tốt nhưng ông ta lại không nhận ra được.
Hết lần này tới lần khác chấp nhận tin tưởng Trần Thương đang ngày một nổi tiếng kia.
Aizz... Phải bình tĩnh.
Đợi đến khi xảy ra vấn đề để xem các người còn đắc ý được hay không?
Thật sự cho rằng phẫu thuật là trò đùa hay sao?
Không thể nào khiêu chiến, phẫu thuật nào có nhiều kỳ tích như vậy.
Nhạc Lượng càng nghĩ càng có chút tức giận cảm thấy bất công.
Bên này, Đặng Cao Viễn ký tên, Trần Thương gật đầu nói:
- Thư ký Đặng, tối nay cứ về trước đi, trước tiên chúng tôi sẽ hoàn thành kiểm tra trước phẫu thuật, hoàn thiện các khâu xét nghiệm cần thiết.
- Ngày mai, tôi sẽ liên hệ với chủ nhiệm Hồ Truyền Bang, viện sĩ Tiết Chính Nhận, tới phối hợp với tôi để thực hiện phẫu thuật.
- Vất vả cho ngài rồi, đừng lo lắng.
Đặng Cao Viễn nhẹ nhàng thở ra:
- Cám ơn giáo sư Trần
- Nếu Tiểu Vũ được trị khỏi, tôi... Tôi tự mình bày tiệc rượu cảm ơn cậu.
Trần Thương cười cười:
- Không còn sớm, đi về nghỉ ngơi đi, bên này đã có chúng tôi rồi.
Đặng Cao Viễn gật đầu, cùng vợ về nhà.
Dọc theo đường đi, Đặng Cao Viễn vẫn có chút kích động.
Nếu quả thật giống như những gì Trần Thương nói, sau khi phẫu thuật thành công, còn có thể chữa khỏi bệnh trầm cảm, chuyện này đối với Đặng Cao Viễn mà nói thì đúng là một chuyện tốt.
Ông ta có thể toàn tâm toàn ý hết mình vì công việc rồi.
Nghĩ tới đây, Đặng Cao Viễn càng nghĩ càng có chút xúc động.
Người vợ ngồi ở ghế lái phụ cũng lo sợ ôm đầy hy vọng, bà ấy nhìn Đặng Cao Viễn, không nhịn được hỏi:
- Ông xã, bệnh trầm cảm của Tiểu Vũ sẽ có thể được chữa khỏi, đúng không?
- Có thể! Nhất định có thể! Giáo sư Trần đã điều trị cho bao nhiêu người, Hơn nữa, vốn dĩ Tiểu Vũ không mắc bệnh trầm cảm, chẳng qua là nó đang diễn thôi
- Thằng bé nhất định có thể khỏe lại! Bà xã, yên tâm đi, những năm này... Vất vả cho em rồi.
- Aizz... Vất vả cái gì chứ, cả nhà bình an là được rồi.
Đúng vậy, bất luận là nhân viên quan trọng của cấp bộ, hay người dân bình thường, có một thứ đều đáng quý như nhau, đó chính là khỏe mạnh.
...
...
Sáng ngày thứ hai, Trần Thương tự gọi điện thoại cho Tiết Chính Nhận.
- Viện sĩ Tiết, có một ca phẫu thuật cần có sự hỗ trợ của ông, ông xem có thời gian không?
- Lúc nào?
- Ba giờ chiều hôm nay sẽ bắt đầu.
- Được, tôi nhất định sẽ đến
Sau khi Tiết Chính Nhận cúp điện thoại, cả người có chút kích động, đối với lời mời của Trần Thương, ông ta quả thực có chút hưng phấn.
Công việc cứu viện tại Pakistan lần trước đã khiến ông ta nhớ mãi không quên.
Trần Thương thật sự lợi hại
Trải qua chuyện lần trước, Tiết Chính Nhận đã có hảo cảm hơn với thanh niên này.
Dù sao thì thanh niên này thật sự đã dạy cho ông ta một vài thứ.