Hôm nay sẽ là loại phẫu thuật nào?
Tiết Chính Nhận khá là tò mò.
Ca phẫu thuật của Đặng Vũ được rất nhiều chủ nhiệm coi trọng.
Chủ nhiệm khoa nội ngoại thần kinh cũng có mặt ở đây, còn có chủ nhiệm khoa mắt và các lãnh đạo bệnh viện, trong đó có cả Ngô Đồng Phủ.
Dù sao đây cũng là đứa con duy nhất của Thư ký Đặng.
Nhạc Lượng cũng có mặt, chỉ là... không ai để ý đến sự tồn tại của anh ta.
Đơn giản vì những người có mặt ở đây đều là người có kinh nghiệm, bất kỳ ai cũng đều là người có chức vị cao.
Tuy nhiên, khi Trần Thương chiếu ca bệnh của Đặng Vũ ra, tất cả mọi người cũng sửng sốt
Thậm chí, còn có thể nghe thấy một tiếng thở gấp nhàn nhạt vang lên.
- U nang lớn như thế! Hơn nữa... còn là nang màng nhện không ngừng lớn dần
- Nang bám dính quanh vách rất nghiêm trọng, muốn phẫu thuật cắt bỏ hoàn toàn nang vách thì quá khó
- Đúng vậy, nhưng nếu không cắt bỏ nang vách thì sau nãy vẫn sẽ tái phát, mà nếu cắt bỏ thì lại quá khó
- Y? Cái u nang này cũng rất cổ quái! Lại có mạch máu đi qua, một khi phẫu thuật thì nhất định phải cắt đứt mạch máu, tiến hành hậu phẫu nội sọ, nối lại mạch máu ở ngoại sọ, nhưng một khi thiếu máu, khả năng công năng thần kinh bị tổn thương quá cao, bản thân bị rối loạn cảm xúc, cái này... Chậc chậc, khó lắm
Kèm theo từng hình ảnh chiếu lên, những chủ nhiệm vội vàng bắt đầu phân tích.
Mỗi một câu mà họ nói đều là tình huống thực tế, tình huống không thể tránh khỏi
Cuối cùng, ước chừng qua nửa tiếng, mọi người nắm rõ tình hình của Đặng Vũ.
Trần Thương nhìn Tiết Chính Nhận:
- Chủ nhiệm Tiết, ông thấy thế nào?
Tiết Chính Nhận là người có trình độ cao nhất hiện nay trong lĩnh vực khoa Ngoại thần kinh.
Sau một lát, ông ta trầm ngâm, nói một câu:
- Ca phẫu thuật này không có kỹ xảo, chỉ có thể thực hiện một cách cứng rắn
Một câu, nói trúng trọng điểm, đám người dồn dập gật đầu.
- Hoàn toàn chính xác, muốn trị liệu bệnh trầm cảm, trên căn bản nhất định cần làm sạch vách nang, nếu không không có bất kỳ ý nghĩa gì.
- Ừm, có lý, bản thân nang màng nhện không quá quan trọng, tất cả mọi người có thể không phẫu thuật thì sẽ không phẫu thuật, trừ phi là thực sự ảnh hưởng đến sức khỏe thì mới không thể không phẫu thuật, mà bây giờ tình hình của Đặng Vũ đã rất rõ ràng, tất nhiên phải tiến hành phẫu thuật một cách triệt để, nói như Chủ nhiệm Tiết vậy, cứng rắn mà làm
Tiết Chính Nhận trầm ngâm một lát, ừ một tiếng:
- Ca phẫu thuật này, không có kỹ xảo, nhìn vào trình độ phẫu thuật, nhất định phải vượt qua khó khăn
- Thứ nhất: Vách u năng bị dính nghiêm trọng, khó để xử lý. Thứ hai: Tốc độ phẫu thuật phải rất nhanh, vì cần thông tắc mạch máu nội sọ - ngoại sọ nên phải làm sạch thành nang trong thời gian quy định. Thứ ba: Kỹ thuật nối lại mao mạch, toàn bộ một ca phẫu thuật, liên quan đến mười hai mạch máu, một động mạch chủ, ba mạch máu, tám mao mạch, nhất định phải hoàn thành trong vòng thời gian quy định
- Ba điều đó không phải quá khó khăn, mà khó khăn duy nhất là nhất định phải đồng thời vượt qua ba khả năng này, mới có thể hoàn thành ca phẫu thuật này
Sau khi nói xong, tất cả mọi người đều im lặng
Dạng kỹ thuật này, ai có thể có chứ?
Lúc này Tiết Chính Nhận nhìn mọi người một cái, lại nhìn Trần Thương:
- Có lẽ, ở đây cũng chỉ có giáo sư Trần mới có thể thỏa mãn điều kiện này thôi.
- Giáo sư Trần, ca phẫu thuật này vẫn phải để cậu tới làm mổ chính.
Trần Thương sững sờ, nhìn Tiết Chính Nhận, hài lòng gật đầu.
Không tệ, không tệ
Gần đây tu luyện không tệ, kỹ thuật của vai phụ ngày càng được đề cao, thật đáng để cổ vũ, về sau đáng để anh bồi dưỡng một phen.
Mà lúc này mọi người xung quanh nghe thấy lời của Tiết Chính Nhận, không nhịn được sửng sốt một chút.
Chẳng lẽ, Giáo sư Trần có thể làm được?
……….
Ngay cả Nhạc Lượng cũng không ngờ Tiết Chính Nhận đường đường là một viện sĩ cũng không có cốt khí như vậy
Trần Thương có gì đặc biệt hơn người chứ?
Anh ta có thể mua xe hay nhà cho ông ta sao?
Ông ta tâng bốc anh ta như vậy
Đáng tiếc, lúc này Tiết Chính Nhận thấy khuôn mặt tươi cười hớn hở của giáo sư Trần, trong lòng thật là nở hoa trong bụng.
Thảo luận trước phẫu thuật cũng không có gì để tranh luận.
Trần Thương phụ trách phẫu thuật.
Phương pháp phẫu thuật rất đơn giản và thô sơ.
Cứng rắn
Cũng chính là kỹ thuật nội soi cắt bỏ u nang màng nhện nội sọ, cần tiến hành phẫu thuật khi nội soi.
Chính như những gì Tiết Chính Nhận nói, ca phẫu thuật này thật không có quá nhiều kỹ thuật, cái cần chú ý chính là năng lực phẫu thuật
Đây là cuộc so tài về năng lực và thiên phú của bác sĩ khoa ngoại
Thao tác giống nhau, thủ pháp giống nhau, quá trình phẫu thuật giống nhau, về mặt kỹ thuật không có gì để nói, kỹ năng duy nhất là kỹ năng vận hành.
Điểm đơn giản chính là một cuộc chiến khó khăn, cũng là một ca phẫu thuật rất hấp dẫn
Dù sao, bất kỳ ca phẫu thuật nào quá phức tạp, ngược lại sẽ không có tính thưởng thức.
Một ca phẫu thuật cũng có những điểm đáng chú ý:
Thứ nhất: Độ chính xác
Thứ hai: Tốc độ
Thứ ba: Tính ổn định
Ba khảo nghiệm này chính là tố dưỡng cơ bản của bác sĩ ngoại khoa.
Trần Thương dẫn theo một đoàn người cùng đi vào trong phòng mổ.
Nhạc Lượng cũng tới.
Trần Thương thấy thế, trái lại chỉ mỉm cười:
- Lát nữa anh giúp tôi cầm kẹp và bóc tách.
Nhạc Lượng nghe xong, lập tức sửng sốt, anh ta cảm thấy mình bị sỉ nhục
Xem ra ở trong mắt thanh niên này, cách tốt nhất để đánh vào mặt không phải cách nào khác, chính là sai mình làm mấy việc vặt vô nghĩa
Thế là Nhạc Lượng chuẩn bị từ chối:
- Tôi... tôi...
Ngay khi Nhạc Lượng từ chối, lời còn chưa dứt, chủ nhiệm Hồ Truyền Bang ở bên cạnh thấy thế, vội vàng nói:
- Cái này, chủ nhiệm Nhạc không đồng ý thì để tôi! Tôi cầm dụng cụ cho giáo sư Trần
Nói xong, Hồ Truyền Bang đắc ý chạy tới
Nói thật, ông ấy thấy Nhạc Lượng được chọn làm ‘Sứ giả cầm kẹp’, trong lòng còn có chút thở dài.
Dù sao, ông ấy cũng rất muốn được quan sát phẫu thuật ở vị trí gần
Hơn nữa, cầm dụng cụ mới là tầm nhìn tốt nhất, thoải mái nhất, có thể dễ dàng học tập nhất
Nhưng Trần Thương chủ động để Nhạc Lượng tới làm, Hồ Truyền Bang cũng không tiện nói gì, thế nhưng điều hiến người ta vui mừng chính là, Nhạc Lượng vậy mà không hài lòng
Đây quả thực là một chuyện tốt
Vui tai vui mắt
Nhạc Lượng thấy thế, trực tiếp trợn tròn mắt
Chủ nhiệm Hồ, cái này... Một chút mặt mũi cũng không cần nữa sao?
Làm phụ tá cầm dụng cụ cho Trần Thương?
Trần Thương thấy thế, không nhịn được lắc đầu, thở dài.
Nói thật, ngay từ đầu Trần Thương cảm thấy chủ nhiệm Nhạc Lượng đang hiểu lầm mình, trong lòng còn có chút ngượng ngùng.
Vì lẽ đó cho anh ta một cơ hội, để anh ta xem thật kỹ ca phẫu thuật, không nghĩ tới vậy mà anh ta không biết cảm kích
Ngược lại cảm thấy mình sỉ nhục anh ta?
Trần Thương không nhịn được cười.
Anh có cần thiết nhằm vào và sỉ nhục một người sao?
Nhìn Hồ Truyền Bang xem, người ta một chút cũng không thèm để ý
Có đôi khi, càng là loại người không có bản lĩnh, càng kém cỏi, càng muốn có mặt mũi, thật hợp với câu nói đến chết vẫn sĩ diện.
Thật ra cũng không phải nói không cần thể diện, mà phải học được cách phân biệt rõ thứ gì mới quan trọng, đừng quá nhạy cảm, động một chút thì cảm thấy bị sỉ nhục.
Nhân cách của bạn dù có không đáng tiền cũng không có nghĩa lúc nào người khác cũng đang có ý chửi bới bạn.