Đợi Trần Thương đi ra từ phòng quan sát, Hồ Truyền Bang liền vội vàng đi đến phía trước.
Nhạc Lượng theo sát phía sau, anh ta quyết định đợi Hồ Truyền Bang vừa nói xong, anh ta sẽ xin lỗi liền
Da mặt dày một chút, nói một câu xin lỗi, Dư Cương Dũng cũng sẽ không làm chuyện quá đáng
Đến bên trong văn phòng cấp cứu, Dư Dũng Cương nhìn thấy Hồ Truyền Bang và Nhạc Lượng đến, nhẹ gật đầu:
- Chủ nhiệm Hồ, mời ngồi
Hồ Truyền Bang cười cười:
- Không ngồi đâu, không ngồi đâu! Hôm nay đến là có chút chuyện muốn thương lượng cùng với chủ nhiệm Dư và giáo sư Trần.
Dư Dũng Cương cũng 'ừ' một tiếng:
- Chủ nhiệm Hồ khách sáo rồi, có chuyện gì thì cứ nói thẳng là được.
Hồ Truyền Bang nhìn qua Trần Thương, xấu hổ nói:
- Là như vậy, tôi cũng vừa mới biết giáo sư Trần lại có kiến thức uyên thâm như thế về lĩnh vực khoa Ngoại thần kinh
- Ca phẫu thuật hôm nay thực sự đã khiến cho tôi mở mang tầm mắt, tôi suy nghĩ, cho Ngoại khoa thần kinh chúng tôi sẽ cử người đến sáu khoa cấp cứu, để đi theo học hỏi nhóm cấp cứu Ngoại cảm của giáo sư Trần.
- Kế hoạch của tôi là cử đến hai vị bác sĩ ưu tú nhất của khoa Ngoại thần kinh, để cho họ chăm chỉ học tập.
- Về phương diện đãi ngộ thì không cần phải để ý đến, khoa Ngoại thần kinh của chúng tôi sẽ phụ trách, mọi người cứ xem như là sai bảo lao động miễn phí, dù sao chủ nhiệm Nhạc Lượng đã đi theo Ngoại khoa thần kinh của chúng tôi, bên chúng tôi cũng không thiếu người.
Lời này của Hồ Truyền Bang vừa nói, Nhạc Lượng lập tức trợn trong mắt
Mẹ nó...Mẹ nó chứ, tôi đến để làm gì?
Một câu nói của Hồ Truyền Bang đã khiến cho anh ta không có đường lui, bây giờ nói quay về cấp cứu, căn bản là chuyện không thể nào.
Anh ta cảm thấy bản thân thực sự là... ngu ngốc
Nước cờ thối nhất trong cuộc đời, bản thân ở khoa Ngoại thần kinh có lẽ là không có bao nhiêu tiền thưởng, còn làm sức lao động miễn phí...
Áp lực của bên phía ngân hàng thì phải làm thế nào?
Anh ta vừa mới mua nhà mới.
Bản thân Nhạc Lượng sắp khóc mất rồi.
Bây giờ, chỉ hy vọng lúc Trần Thương rời khỏi cương vị bồi dưỡng, lão Dư có thể cho mình một con đường sống.
Dư Dũng Cương nhìn qua Trần Thương, cười nói:
- Trần Thương là nhóm trưởng, cậu quyết định đi.
Trần Thương 'ừ' một tiếng:
- Đương nhiên là hoan nghênh, nhưng... Chủ nhiệm Hồ, lời xấu thì tôi nói trước, năng lực của người đến có thể không có, nhưng phải nghe lời, nếu xảy ra chuyện, có lẽ tôi không thể quản lý được, dù sao tư lịch của người ta còn lớn hơn tôi.
Hồ Truyền Bang vỗ tay một cái, vui vẻ nói:
- Được! Có câu này của cậu thì tôi yên tâm rồi, bây giờ tôi liền đi tìm người
Nói xong, liền đứng dậy đi ra ngoài, để lại Nhạc Lượng đi cũng không được, ở lại cũng không xong, lúng túng muốn chết
....
....
Ngày hôm sau, Hồ Truyền Bang tự mình dẫn đến hai vị bác sĩ nam tầm ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, sau khi đến liền đứng trước mặt Trần Thương nói:
- Hai cậu hãy nhớ kỹ, lời của giáo sư Trần chính là lời của tôi, nếu như tôi mà biết hai cậu không cố gắng học tập, không làm theo sắp xếp...
Lời còn chưa nói xong, một nam bác sĩ liền nói:
- Được rồi, chủ nhiệm, những lời này ông đã nói hơn mười mấy lần rồi, những lời này ông nói không còn ý nghĩa gì nữa rồi, địa vị của giáo sư Trần trong suy nghĩ của chúng tôi còn cao hơn ông nữa đó, chúng tôi nào dám không nghe lời
Một câu nói đã khiến cho Hồ Truyền Bang đau cả phổi, chỉ vào Vương Đan ở trước mặt, tức giận nói:
- Tên nhóc nhà cậu... ăn cây táo rào cây sung
Nhóm người Dư Dũng Cương và Trần Thương thì là bị chọc cho cười lên.
Bầu không khí cũng xem như là hòa hợp.
Khoa Ngoại thần kinh của Cấp cứu đa số là ngoại thương, thỉnh thoảng còn có một vài người bệnh xuất huyết não.
Mức độ khó xử lý của ca phẫu thuật cũng không phải là rất cao, nhưng phải chú ý chính là phẫu thuật trị liệu phải nhanh chóng, có hiệu quả và ổn định.
Kể từ sau khi không trực ban chung với nhóm Tiên phong, lão Mã đã cô đơn hơn rất nhiều, cuộc sống của ông ta càng thêm cô đơn như sấm.
Sau khi làm tổ trưởng, trách nhiệm liền nặng hơn, dù sao những bệnh nhân cần kiểm tra phòng kia, Trần Thương cũng cần phải đi thân đi quan sát.
Sáng sớm, Trần Thương đi kiểm tra phòng, vừa đúng lúc gặp phải lão Mã.
Lão Mã đang trao đổi cùng với một người bệnh.
- Thuốc này, bắt đầu từ bây giờ mỗi ngày uống một viên.
Lão Mã nghiêm túc đưa cho người bệnh một hộp thuốc, dặn dò.
- Uống thuốc cả đời
Người bệnh 'ừ' một tiếng, mở hộp thuốc ra xem, lập tức sửng sốt:
- Chỉ có 3 viên?
Lão Mã gật đầu:
- Đúng vậy.
Ba câu nói nối liền, suy nghĩ tỉ mỉ vô cùng đáng sợ
Trần Thương đột nhiên sững sờ ngay tại chỗ, không dám đi vào.
Nếu như ngôn ngữ có kỹ xảo, thì lão Mã này lại trái ngược hoàn toàn tất cả đều là kỹ xảo tìm đường chết.
Quả nhiên, sắc mặt của người bệnh thay đổi.
Ba viên thuốc... ba ngày... Uống thuốc cả đời...
Mẹ nó?
Quả nhiên người bệnh đã bị dọa cho sợ hãi, tiếng nói đều đang run rẩy:
- Bác sĩ, tôi chỉ còn 3 ngày thôi sao?
Lão Mã sững sờ, không nhịn được nhing qua Lý Việt:
- Hả? Tin tức tốt này anh đã nói cho cậu ta rồi sao?
Người bệnh nghe xong những lời này, thật là như thế sao?
Thực sự đã bị dọa rồi
Đây là... đây là tin tốt sao?
Ngay cả Lý Việt cũng mơ màng ngay tại chỗ
Anh ta phát hiện, trao đổi với người bệnh không khó, nhưng lúc người bệnh và Lão Mã nói chuyện với nhau, vấn đề này thực sự lớn rồi, tuyệt đối là độ khó cấp Địa ngục
Không có chuyện cũng có thể dọa cho xảy ra chuyện
Lúc nhìn thấy người bênh sắp khóc, Lý Viện liền vội vàng giải thích với người bệnh:
- Thuốc này, cậu phải uống cả đời, nhưng lúc nằm viện không thể cho quá nhiều, ba ngày sau, cậu ra viện, nên chúng tôi chỉ có thể đưa 3 viên
- Vấn đề của cậu không lớn, sau khi ra ngoài nhớ phải mua thuốc, dùng theo định kỳ.
- Cậu đừng hiểu lầm
Vốn dĩ người bệnh đã sợ hãi muốn chết, dù sao khi nghe những lời này ai mà không sợ cơ chứ?
Chỉ có 3 ngày...
3 viên thuốc, uống cả đời
Khắp nơi đều là cạn bẫy, cũng may lời giải thích của Lý Việt rất rõ ràng
Mới khiến cho người bệnh thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện này làm cho Trần Thương vẫn còn đang sững sờ tại chỗ, nửa ngày không dám lên tiếng.
Đây chính là hiểu lầm đáng chết.
Anh đang do dự, có cần đợi lão Mã đi kiểm tra phòng hay không, bản thân lại bắt đầu.
Nếu không anh cảm thấy đầu óc của mình xoay tương đối chậm.
Lão Mã đi ra từ phòng bệnh, không nhịn được thở dài, có một mùi vị cuộc sống cô đơn ở bên trong.
Sau khi nhìn thấy Trần Thương, hơi sững sờ, đôi mắt sáng rực lên.
- Í? Thương nhi, kiểm tra phòng sao?
Trần Thương đờ đẫn gật đầu:
- Đúng vậy, thật là trùng hợp.
Lão Mã cười ha ha một tiếng:
- Cùng nhau đi đi.
Sắc mặt Trần Thương thay đổi:
- Anh đi trước đi! Tôi quên cầm theo ống nghe bệnh.
Nói xong, Trần Thương đưa ống nghe bệnh cho Hoàng Tân Hải bên cạnh, rồi xoay người rời đi.
Lão Mã sững sờ:
- Aiz, cuộc sống cô đơn như sấm
Hoàng Tân Hải đi theo phía sau Trần Thương, không nhịn được hỏi:
- Giáo sư Trần, cuộc sống không phải cô đơn như tuyết sao?
Trần Thương đột nhiên sững sờ, dường như đã hiểu được ý của lão Mã.
Anh nghiêm túc nói với Hoàng Tân Hải:
- Bởi vì... sấm so với tuyết thì nhiều hơn hai nét