Đúng vậy
Từ sau khi Trần Thương giải mã câu nói của lão Mã.
Anh ta lập tức hiểu ra, thực sự rất phù hợp với khí chất của lão Mã.
Lúc này, Lý Việt cũng vừa đúng lúc ở sau lưng, vừa vặn nghe thấy câu nói này, anh ta trầm tư thật lâu, rồi giơ lên ngón tay cái cho Trần Thương
Trần Thương rất tò mò vì sao lão Mã lại chưa từng bị khiếu nại?
Không đúng
Không đúng
La Hữu Tài...
Khoa trưởng La Hữu Tài của Khoa y tế không phải chính là anh trai của vợ lão Mã sao!?
Trần Thương lập tức hiểu ra, thì ra... số của thanh niên này thực sự tốt.
Nghĩ đến chiếc xe sang trọng, biệt thự, mỹ nữ, gia sản, xuất thân.... của lão Mã.
Từ khóa quan trọng của Mã Nguyệt Huy có thể dùng bốn chữ ‘anh trai tinh trùng’ để thay thế
....
....
Nhưng, không thể không nói.
Kiểm tra phòng là một công việc tương đối phiền phức nhưng lại rất cần thiết.
Bất kỳ vị bác sĩ nào, cho dù là khoa nội, khoa ngoại, phụ khoa hay khoa Nhi, một phân đoạn rất quan trọng chính là kiểm tra phòng.
Dù sao, y học chính là một loại ngành học quan tâm nhân văn.
Điều cần thiết chính là một loại giao tiếp và cổ động với mọi người.
Lúc điều trị cho người bệnh, thái độ của bác sĩ không hề giống nhau, lão Dư thì cao lãnh khiến cho người bệnh có loại cảm giác khoảng cách và khô lạnh, nhưng chính vì như thế, sẽ cảm thấy được quyền uy, thậm chí sẽ có rất ít nghi ngờ và chất vấn.
Sự chính xác và không có khoảng cách của lão Mã, làm cho người bệnh cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn.
Nhưng Trần Thương bình thường mà nói, thích hơi giương khóe miệng lên để duy trì mỉm cười, giọng nói cố gắng dịu dàng hơn một chút, càng thêm ôn hòa.
Thế nhưng, không phải người bệnh nào cũng đều có thể khiến cho bạn hiền lành, thỉnh thoảng sẽ gặp những người bệnh khiến bạn không nhịn được mà muốn phát cáu.
Sau khi Trần Thương kiểm tra giường số 28 cho ông lão xong, cười dặn dò, sau đó nhìn về phía giường số 29 của một người trẻ tuổi
Giường số 29 là một người bệnh mới nhập viện.
Đến vào đêm hôm qua, do Hoàng Tân Hải tự mình thu nhận.
Nam, 33 tuổi, sau khi uống rượu đột nhiên xuất hiện chứng đau đầu và buồn nôn.
Bệnh án cũng đã tương đối hoàn chỉnh, cũng đã làm một vài kiểm tra.
- Huyết áp buổi sáng là 170/120mmHg, kết quả xét nghiệm dung nạp glucose là bệnh tiểu đường, đường huyết lúc đói buổi sáng là 19.1, biểu hiện của người bệnh là mảng động mạch cổ bị tổn thương khá nghiêm trọng...
Hoàng Tân Hải báo cáo rõ ràng về bệnh tình, người bệnh lại có chút không kiên nhẫn, giường bệnh hơi rung, anh ta dựa lên phía trên, bắt chéo chân, một tay cầm điếu thuốc ngửi ngửi, dù sao trong phòng bệnh cũng không cho hút thuốc.
Anh ta không kiên nhẫn liếc xéo nhóm người Trần Thương, cuối cùng không nhịn được nói:
- Tôi đã kiểm tra xong rồi đúng không? Hôm nay có thể xuất viện rồi đúng không? Tôi chỉ là uống nhiều rượu nên ngủ thiếp đi thôi, lại bị các người nói thành toàn thân bệnh tật.
- Còn có, tối qua nói tôi bị hạ đường huyết nên té xỉu, hôm nay lại nói tôi bị tiểu đường, tôi bị các người chọc cười mất thôi.
- Hãy nhanh chóng cho tôi xuất viện
Sau khi người đàn ông nói xong, quay đầu qua, không nhịn được nói thầm một câu:
- Bác sĩ gì mà người này còn trẻ hơn người kia, các người mà là chủ nhiệm sao? Anh trai à, chúng tôi là dùng tiền để đến khám bệnh đó, tiền bỏ ra ít hơn người khác sao? Tại sao không thể tự mình chọn bác sĩ chủ trị chứ? Tôi muốn đổi một tư lịch cao hơn một chút có được không?
Được
Lại đến thêm một vị đại gia
Mọi người thở dài.
Bắt đầu giao tiếp với người bệnh như thế này thực sự là phiền phức.
Bạn với vẻ mặt ôn hòa đến nói chuyện, anh ta sẽ cảm thấy bạn dễ bắt nạt, đến lúc chữa trị chỉ có thêm càng nhiều phiền phức.
Nếu dám tức giận, sẽ còn bị khiếu nại, có đôi lúc thực sự rất phiền phức.
Xem bệnh viện mà tưởng ở tiệm mát xa, có thể lựa chọn kỹ thuật viên?
Có cần tìm đến cho anh một cô chân dài 36D đến không?
Hiện trường tức giận có chút xấu hổ.
Căn phòng này là phòng 3 người, ngoài ra còn có hai người bệnh khác, nhìn thấy người đàn ông này vô cùng vô lại, mặc dù trong lòng chán ghét, nhưng nơi này là bệnh viện, cũng không muốn gây chuyện, thậm chí muốn ra ngoài để hỏi xem có thể đổi qua phòng khác được hay không.
Trần Thương cũng im lặng vài giây.
Sau đó, Trần Thương cũng im lặng, nói thật, ai có thể không nổi nóng khi gặp phải một người bệnh đỉnh như thế này chứ.
Anh cầm hồ sơ bệnh án, nhìn qua giấy xét nghiệm, cảm xúc đã hòa hoãn hơn một chút, sau đó nói với người đàn ông:
- Yêu cầu của anh, tôi đã biết rồi, vốn dĩ muốn nói với anh về bệnh tình, nhưng dường như anh cũng không muốn biết, vậy tôi cũng không nói nữa.
- Nhưng tôi nhắc nhở anh một câu, bệnh của anh là bản thân đã có, không phải là kiểm tra ra, chuyện này anh phải hiểu rõ, dù sao tôi cũng không có năng lực để khiến cho anh bị nhiễm bệnh.
Sau đó, Trần Thương dặn dò về tình trạng của người đàn ông cho Hoàng Tân Hải, sau khi sắp xếp tốt việc kiểm tra và điều cần chú ý, bao gồm cả thuốc gì đó, cuối cùng nói:
- Những thứ này đều viết hết vào bệnh án, anh cho anh ta ký tên vào, tự muốn xuất viện, sau khi ra ngoài có xảy ra bất cứ chuyện gì thì cũng sẽ không chịu trách nhiệm
Nói xong, Trần Thương đứng dậy rời khỏi, từ đầu đến cuối không hề nhìn qua người đàn ông.
Nhưng.. Sau cuộc trao đổi của Trần Thương và Hoàng Tân Hải, anh ta lập tức trợn tròn mắt.
- Tôi... tôi muốn khiếu nại anh, anh có thái độ gì vậy?
Trần Thương không hề để ý, đứng dậy rời khỏi.
Một người khác ở trong phòng thấy thế, không nhịn được nói:
- Cậu nhóc, cậu muốn khiếu nại cái gì?
- Thứ nhất, tính tình của giáo sư Trần đã đủ tốt rồi, cũng đã dặn dò lại bệnh tình của cậu, đã hoàn thành trách nhiệm kiểm tra, cậu cũng nghe thấy rồi.
- Thứ hai, cậu muốn xuất viện, người ta cũng đồng ý, việc nên làm cũng đã làm, vi phạm quy tắc chỗ nào chứ?
- Hơn nữa, cậu cho rằng bệnh viện là tiệm mát xa sao, có thể cho cậu tùy ý lựa chọn kỹ thuật viên? Được rồi, bệnh viện không phải nơi phục vụ, bác sĩ cũng không phải người phục vụ, cậu là bệnh nhân, không phải đại gia
Sắc mặt của người đàn ông lúc xanh lúc đỏ, anh ta trợn mắt liếc qua ông lão kia, cố ý để lộ ra hình xăm trên cánh tay:
- Mẹ nó anh là ai vậy? Tôi cần anh quản sao? Tôi nằm viện tôi bỏ tiền, anh ta không thể phục vụ cho tôi sao?
Ông lão nghe xong, không hề bị hình xăm hù dọa, ngược lại cười mỉa mai một tiếng:
- Cậu cũng đừng dùng mèo hoa ở chỗ đó mà hù dọa tôi, nếu như cậu thật sự là lưu manh, vậy thì ra ngoài hỏi thử đại ca của cậu, lưu manh nào sẽ đắc tội với bác sĩ?
- Nếu như cậu không phải là lưu manh, thì đừng lúc nào cũng dùng con mèo hoa này dọa người khác, ở địa giới thành phố Bắc Kinh này, rất dễ khiến cho bản thân bị đùa chết đó, con người giáo sư Trần tốt, không có nghĩa là tính tình của những người khác cũng tốt.
Sau khi ông lão nói xong, nhắm mắt lại không nói nữa.
Ngay lúc này, bên ngoài có mấy người lớn bước vào, dẫn đầu là một ông lão mặc đồ nhà Đường, chân đi giày thể thao, trên tay cầm hai quả óc chó, trên cổ tay đeo một vòng hạt châu cổ, khuôn mặt hiền hòa bước vào.
Mấy người khác ở phía sau thì khí thế bức người.