- Ngài đây xem bệnh viện này như viện dưỡng lão rồi! Ba ngày đến hai lần.
- Người đã già rồi, không còn dùng được nữa, thường xuyên đến bệnh viện cũng không phải là chuyện xấu.
Ông lão cười cười.
- Hơn nữa, ngoại trừ cấp cứu, tôi có thể đến đâu để tìm giáo sư Trần chứ
Ông lão mặc đồ Đường nghe xong, lập tức trừng to mắt nhìn ông lão:
- Xảo quyệt
Mà sau khi người đàn ông nhìn thấy ông lão này, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng đứng dậy chạy ra bên ngoài
Anh ta không thể ngờ đến lại có thể gặp vị này ở trong bệnh viện
Anh ta không đủ tư cách để quen biết ông lão này, nếu không phải bản thân vừa mới tham gia yến hội của lão đại, vừa khéo nhìn thấy lão đại tất cung tất kính với ông lão này, thì anh ta cũng không biết ông lão này
Nhưng nhớ đến lúc nãy...
Anh ta thực sự không dám ở bệnh viện nữa.
Xuất viện
Xin lỗi xong liền xuất viện
....
....
Bên này, người đàn ông vừa ra khỏi phòng bệnh, trái tim nhỏ bình bịch nhảy loạn, còn chưa kịp thở phào, đột nhiên nhìn thấy cửa phòng bệnh mở ra.
Ông lão mặc đồ thời Đường kia từ bên trong đi ra, nhìn thấy anh ta cười tủm tỉm:
- Cậu nhóc, xuất viện sao?
Người đàn ông nhìn thấy sợi dây phỉ thủy trên tay ông lão mặc đồ thời Đường, trong lòng sợ hãi, đây chính là thứ mà lão đại đã tốn một số tiền lớn để mua tặng.
- Không xuất viện nữa, không xuất viện nữa, thật sự không xuất viện nữa
Bây giờ, anh ta nào dám xuất viện nữa?
Cho dù bây giờ anh ta đang nhảy nhót bừng bừng như một chú thỏ nhỏ, thì cũng phải như một con rùa đen nằm trên giường.
Ông lão nghe xong, lập tức sửng sốt, ông gãi gãi đầu:
- Hả? Thật ngại quá, ông già kia, lại dám lừa tôi nói là cậu xuất viện
- Tôi còn nói, không dễ dàng gì bên này mới có một chiếc giường bệnh, đi vào để cho giáo sư Trần khám một chút đó
- Hại, vậy cậu ở đi.
Nói xong, ông lão mặc đồ thời Đường liền quay về phòng bệnh.
Ở bệnh viện, ông lão cũng không muốn gây chuyện.
Bản thân là muốn đến để xem náo nhiệt, ông cũng không định làm gì.
Người thanh niên nghe xong câu nói này, lập tức sửng sốt
- Tôi xuất viện
- Thật đó, tôi muốn xuất viện! Tôi thực sự khỏe rồi
Người này liền nói với ông lão.
Trong lòng thầm nghĩ, bây giờ anh ta cũng không muốn ông lão cho mình một ân tình nào cả, bây giờ anh ta chỉ muốn giải thoát.
Hơn nữa, ông lão muốn nằm viện, cho dù anh ta có là thời kỳ cuối thì cũng phải xuất viện
Vào lúc này, Trần Thương bên này cũng đã kiểm tra phòng xong, đi vòng trở lại.
Vừa đúng lúc nhìn thấy người đàn ông đứng ở ngoài cửa, một bên là ông lão mặc đồ thời Đường.
- Bác sĩ Trần, tôi... tôi biết sai lầm của bản thân rồi
- Anh đừng chấp nhặt loại người thô kệch như tôi, tôi xin lỗi anh, anh muốn tôi làm gì thì tôi sẽ làm cái đó, anh nói tôi làm kiểm tra nào thì tôi làm kiểm tra đó
Trần Thương sửng sốt, nhìn qua Hoàng Tân Hải, thấy anh ta cũng đang trừng to mắt, bên trong đôi mắt tràn đầy ngôi sao nhỏ.
Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Nhưng, người bệnh quyết định nằm viện, Trần Thương cảm thấy chắc là anh ta đã tỉnh ngộ, xem ra bản thân quả nhiên chính là thầy Trần tài đức song toàn.
Nghĩ đến đây, anh với biểu tình 'biết sai có thể sửa', nhàn nhạt nói:
- Cơ thể chính là của anh, anh còn trẻ, có chút bệnh thì cần phải kịp thời chữa trị, thật ra anh cũng không cần ở lại thời gian quá lâu, hôm nay làm kiểm tra CTA hoàn thiện, chuyển đến Nội khoa thần kinh điều trị là được rồi.
Nói xong, Trần Thương đứng dậy rời khỏi.
Thanh niên này mới thở phào một hơi.
Anh ta nhìn qua ông lão mặc đồ thời Đường, nịnh nọt cười một tiếng, cảm giác sau lưng mình đã ướt đẫm, đứng lên đi ra ngoài hút điếu thuốc thư giãn một chút.
Nhưng vừa ra khỏi cửa Cấp cứu, một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi vội vã chạy vào, đụng phải người đàn ông.
Người đàn ông đang muốn nổi giận, đột nhiên cảm thấy người này vô cùng quen mắt
Nhìn kỹ, người này... đây không phải là giám đốc Vương kia hay sao?
Đây chính là người nổi tiếng của thành phố đó
Doanh nhân, ông ta lại tự mình... tự mình đến khám bệnh
Người như thế này không phải nên mời đến cửa hay sao?
Người đàn ông làm gì còn nóng tính, dù cho là đối phương sai, nhưng bản thân cũng phải xin lỗi trước.
Nhưng anh ta còn chưa kịp nói, giám đốc Vương này đã vội vàng nói xin lỗi:
- Người anh em, thật ngại quá, đi quá gấp, thực sự xin lỗi
Thanh niên thấy thế, lập tức trợn tròn mắt.
Lễ phép như thế sao?
- Không... không... không có gì
Giám đốc Vương rời đi.
Người đàn ông ngồi xổm ở bên ngoài Cấp cứu hút thuốc, cứ như thế đã hút cả một tiếng đồng hồ, lại nhìn thấy có ba bốn nhân vật cấp đại lão đi vào Cấp cứu.
Chuyện này khiến cho người đàn ông có chút nghi ngờ cuộc sống.
Đại lão không phải nên đến hội sở sao?
Bây giờ... đến Cấp cứu là kiểu thịnh hành à?
Lúc anh ta nhìn lại tấm bảng hiệu của Khoa cấp cứu, dường như cảm thấy 3 chữ này đọc là Nam Thiên Môn, như vậy mới phù hợp hơn
Hút thuốc xong, anh ta mới vừa đến đại sảnh, đã nhìn thấy Trần Thương đang dặn dò ông lão ở trên giường của mình mà ông lão này từ đầu đến cuối không nói một lời, ngược lại liên tục cười hiền lành...
Chuyện này... Chuyện này sao có thể?
Vị bác sĩ này rốt cuộc là ai?
Người đàn ông lập tức mê sảng
Anh ta cảm thấy bản thân có chút nghi ngờ về cuộc sống, có phải là đã đi nhầm chỗ hay không?
Mẹ nó, bệnh viện thật là ngọa long tàng hổ, một tên bác trẻ tuổi cung dám công khai phê bình lão ngoan chủ của thành Tứ Cửu
....
....
Những ngày gần đây, có lẽ là mua thu sắp đến rồi.
Vào mùa thu, thời tiết thay đổi, tính tình của con người không ổn định.
Thực ra, có đôi lúc bạn sẽ phát hiện, cơ thể và các mùa có liên quan đến nhau, trong một năm, có hai mùa rất dễ nổi nóng, một là mùa xuân, một là mùa thu, dựa theo lý luận của Đông y mà nói, hai mùa này gan khí dễ thay đổi, dễ nóng giận.
Đây cũng giống như một giai đoạn trong cuộc đời.
Mùa xuân là tuổi dậy thì, mùa hè là thời kỳ trưởng thành, mùa thu là thời kỳ mãn kinh, mùa đông là thời kỳ người già.
Tuổi dậy thì và thời mãn kinh có thể nóng giận là chuyện rất bình thường.
Có điều, ngày hôm nay, sáu khoa cấp cứu thực đúng là nghênh đón một chuyện.
Xuất hiện tranh cãi về chữa bệnh, chính xác mà nói, lần này đã trực tiếp lên tòa
Mà bị cáo chính là Lý Việt cùng với Khoa cấp cứu của Bệnh viện Trung tâm Cấp cứu.
Ngày 12 tháng 9, Lý Việt bị người nhà của bệnh nhân lấy lý do là sự vô trách nhiệm của bác sĩ đối với bệnh nhân đã gây ra cái chết cho ba anh ta, kiện Lý Việt và Khoa cấp cứu của Trung tâm Cấp cứu lên tòa án.
Người nhà bệnh nhân cho rằng, bệnh tình của bệnh nhân đột nhiên nặng thêm, người nhà đã lập tức gọi bác sĩ nhưng bác sĩ mặc kệ, không kịp đến xem bệnh nhân, lại đưa đến một bác sĩ trực ban không biết chữa trị, làm chậm trễ cơ hội cứu chữa quý giá của bệnh nhân, dẫn đến bệnh nhân tử vong.
Yêu cầu phía bác sĩ bồi thường 73278.83 tệ cho chi phí y tế, 2200 tệ cho trợ cấp cơm nước nằm viện, 9355.2 tệ cho việc phí công... tiền bồi thường tử vong là 981,870 tệ, tiền mai táng là 163,552 tệ, người thân vì vội vàng về để tang nên sinh ra tiền công sức là 12000 tệ, người thân vội về để tang nên sinh ra phí giao thông là 3000 tệ, phí giám định là 20000 tệ, và phí an ủi về việc tổn hại tinh thần là 55 vạn tệ! Tương đương với gần hai trăm vạn nhân dân tệ