Sau khi Tiêu Lĩnh thuận lợi được thăng lên làm Phó cục trưởng của Cục công an Thủ đô, một chiếc cờ thưởng đã được đưa đến trong Bệnh viện Trung Tâm cấp cứu.
Mà chiếc cờ thưởng này là do Tiêu Lĩnh tự mình mang đến.
Nhìn thấy lá cờ này, Trần Thương mặc dù hài lòng, nhưng trong lòng lại có chút hoang mang.
Anh sợ đám con buôn kia sau khi nhìn thấy sẽ phiền toái tìm đến mình, vậy thì phiền phức rồi.
Cho dù Tiêu Lĩnh đã nói cho bọn họ biết đã một lướt bắt gọn, thì có lẽ Trần Thương cũng không hoàn toàn tin.
Mà lúc này, bên trong văn phòng Trung tâm cấp cứu, cờ hiệu và bảng danh dự của Trần Thương cơ bản là đã đầy trên toàn bộ bức tường.
Thế nhưng, nổi tiếng cũng không phải chuyện tốt gì.
Dù sao mấy ngày qua, người đến tìm Trần Thương để khám bệnh cũng nhiều hơn.
Ai cũng muốn để cho giáo sư Trần làm kiểm tra.
Cho dù là kiểm tra phụ khoa, bọn họ cũng không ngại, thậm chí còn chơi không biết chán.
........
Thế nhưng, cho dù nói như thế nào, phụ khoa vẫn luôn là một bộ phận rất quan trọng của cấp cứu
Tan làm, Trần Thương ra ngoài đi dạo như thường lệ.
Có điều, lão Mã hôm nay có chút đa sầu đa cảm, ông nói với Trần Thương:
- Hôm qua, tôi tan làm khá muộn, khoảng 12 giờ đến 1 giờ, nhìn thấy một cô gái, điên điên khùng khùng đi dạo trong công viên.
Nói đến đây, lão Mã thở dài:
- mà, cô gái kia tuổi tác cũng không lớn, khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, nhìn cũng rất xinh đẹp.
Trần Thương không nhịn được bật cười:
- Ông là thấy cô gái nhà người ta xinh đẹp có đúng không? Đây mới là chuyện quan trọng?
Lão Mã liếc mắt:
- Không phải, tôi cảm thấy đây có thể là một người bị tâm thần.
- Nếu như thực sự là bệnh tâm thần, nói không chừng cũng là nang màng nhiện gì đó, Thương nhi liền có thể làm phẫu thuật rồi, đây cũng được xem như là tạo phúc cho xã hội đấy?
Trần Thương suýt chút nữa phun ra máu
- Ông cho rằng bệnh tâm thần chính là nang màng nhện hay sao?
Sau khi Trần Thương đi theo lão Mã tản bộ một vòng, đang đến gần chiếc ghế bên hồ lớn để ngồi xuống.
Không thể không nói, sau khi thời tiết nóng bức này giảm xuống, năng lượng sảng khoái của mùa thu đã đến.
Đặc biệt là ngồi trên chiếc ghế dài này, nhìn quang cảnh của bờ hồ, từng cơn gió thổi đến, cảm thấy thời tiết này vô cùng tốt.
Sau bữa ăn trưa, ra ngoài đi dạo để tiêu cơm quả thực không tệ.
Có điều lúc hai người chuẩn bị trở về, lão Mã dùng sức lôi kéo Trần Thương:
- Mau nhìn, mau nhìn! Chính là cô gái đó
Trần Thương nghiêng đầu qua, tỉ mỉ nhìn kỹ, phát hiện có một cô gái đang đứng trên tháp nước, nhìn xuống hồ nước chậm chạp ngẩn người không nói gì.
Khoan hẵng nói, ngũ quan của cô gái này trông rất duyên dáng, khuôn mặt chuẩn trứng ngỗng, chỉ là có chút tiều tụy, thế nhưng bộ quần áo lại có chút quê mùa, xem dáng vẻ có lẽ là từ trong sơn thôn đi ra, có lẽ là nhân viên công vụ ở ngoài đến.
Dù sao công viên này cũng thường xuyên như thế, sau khi có một vài người đến từ nơi khác không nỡ ở khách sạn, cũng không có chỗ nào để đi, liền ở lại ngay trong đình của công viên chờ đợi.
Thế nhưng, Trần Thương nhìn thấy sắc mặt và thần sắc của cô gái, trong lòng liền có tiếng bộp bộp.
- Đây... không phải là muốn tự sát chứ?
Lão Mã không nhịn được hỏi.
Trần Thương nuốt ngụm nước bọt, một cô gái lớn như thế, dáng vẻ cũng tầm hai mươi tuổi, nếu như muốn tự sát, còn có thể chịu nổi sao?
Sau khi nhìn thấy một màn này, hai người lập tức sửng sốt, nên làm thế nào bây giờ?
Lão Mã tương đối thiếu sức miễn dịch đối với những thứ xinh đẹp.
Ông nói với Trần Thương, bản thân hồi cấp ba đã từng cứu sống cô gái bị trượt chân, tốn mất một căn phòng ở thủ đô.
Đối với chuyện này, Trần Thương muốn nói với đối phương hãy làm việc thiện.
Thế nhưng khi nhìn thấy bức ảnh của các cô gái, Trần Thương trở nên hận đời.
Cũng may là cha của lão Mã không biết, mà một cước đạp lão Mã vào quân đội khi vừa mới thi đại học xong, dù sao loại người này tiến vào đạo học thì có thể làm được gì chứ?
Ai ngờ sau khi lão Mã vào quân đội bắt đầu tiếp xúc với giải phẫu học cơ thể người, từ đó đã không thể ngăn nổi
Lão Mã mới nhận thức được, trước đây vậy mà bản thân lại không phát hiện được thứ tốt như vậy
Bản thân si mê chắc chắn không phải là cô gái bị trượt chân, càng không phải là thèm muốn thân thể của các cô, chẳng qua bản thân chỉ là yêu thích nghiên cứu kỳ tích sáng thế, vì tìm kiếm môt cái gọi là mỹ cảm kết cấu thân thể học
Sau này lão Mã đến Viện Quân y 4, sau đó ở trên con đường này càng đi càng xa
Nhưng, ngay lúc Trần Thương đang tiếp tục khuyên lão Mã hãy làm việc thiện.
Thì vị nữ thí chủ này lùi về phía sau.
Hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng, từ trong ánh mắt của lão Mã, Trần Thương đã nhìn thấy được sự mất mát nhỏ
....
....
Nhìn thấy Trần Thương có quá nhiều cúp, các lá cờ màu cũng không thể treo trên tường của phòng trực ban.
Trong khoa đã dọn một căn phòng để làm phòng làm việc cho Trần Thương.
Thế nhưng, phía trên tấm bảng viết là Phòng làm việc của Trần Thương.
Nhưng rõ ràng lão Dư đã có phòng làm việc, phòng làm việc của chủ nhiệm này là chuẩn bị cho ai, thì trong lòng mọi người đều biết.
Lúc này đã là cuối tháng 9, thời gian Trần Thương ở bệnh viện cũng không còn bao lâu nữa.
Bây giờ đột nhiên làm một cái phòng làm việc, khiến cho Trần Thương có chút ngây người, sau khi tìm thấy lão Dư, anh không nhịn được hỏi:
- Chủ nhiệm Dư... tôi ở đây cũng không còn bao lâu nữa, phòng làm việc này...
Lão Dư thấy thế, cười cười:
- Tốt xấu gì cũng còn ba tháng, thời gian này cũng có thể chấp nhận được, thế nhưng cậu cũng là giáo sư rồi, cuộc sống cũng cần chú ý, cả ngày đều ở trong phòng trực ban cũng không tiện.
Trần Thương sững sờ, có chút xấu hổ, còn đang chuẩn bị từ chối, nhưng lúc này, lão Dư lại nói:
- Thời gian cậu ở bệnh viện còn dài hơn so với thời gian cậu ở nhà, nghỉ ngơi không tốt là không được, người trẻ tuổi có sức lực, nhưng... cũng cần phải chú ý đến sức khỏe.
Phải biết, người có phòng làm việc riêng ở sáu khoa cấp cứu chỉ có một, đó chính là lão Dư
Những chủ nhiệm tổ trưởng khác, ngay cả tổ trưởng tiên phong là lão Mã cũng là ở trong phòng trực ban để đối phó.
Thế nhưng, hôm nay lại mở cho Trần Thương một phòng làm việc.
Điều này khiến cho anh làm sao có thể không cảm động được chứ?
Lão Dư tiếp tục nói:
- Đây là ý của viện trưởng Ngô, cũng là ý của tôi, còn là ý của tất cả mọi người, cống hiến của cậu đối với cấp cứu chúng tôi đều nhìn thấy, đến đây chưa đầy một năm, cậu hãy xem thử thành tích này, rõ như ban ngày
- Nhìn thành tích mà năm nay chúng ta đã lấy được, chậc chậc, đó gọi là một tiếng vang dội! Điểm của lâm sàng, điểm của nghiên cứu khoa học, điều đã vượt qua phòng ban Hiệp Hòa, tôi đoán là, đợi sau khi năm nay kết thúc, tôi đoán chừng khoa cấp cứu của chúng ta có thể tiến trong top mười.
- Cậu nói xem, nếu như tôi không làm phòng làm việc cho cậu, tôi có thể nói được không? Cậu chính là đại công thần của phòng ban chúng ta đó.
Bệnh viện trong nước và phòng ban là có bảng xếp hạng tổng hợp thực lực.
Mà tổng hợp thực lực này bao gồm cả hai phương viện năng lực lâm sàng và năng lực nghiên cứu khoa học.