Trong kết quả tổng hợp thực lực và bảng báo cáo hơn nửa năm đầu, bệnh viện Trung tâm cấp cứu rõ ràng là đã tăng cao, mặc dù chưa thể tiến vào top 30, thế nhưng một số phòng ban của Trung tâm cấp cứu đều đã nổi bật và dẫn trước.
Ba phòng ban: Ngoại khoa Tim, Ngoại khoa tổng hợp và khoa cấp cứu đều nổi bật ở mọi mặt.
Bất kể là năng lực lâm sàng hay là năng lực nghiên cứu khoa học, đặc biệt là về phương diện luận văn và đầu đề bài báo, Ngoại khoa Tim và Ngoại khoa tổng hợp đều vượt xa
Cho nên nói, năm nay đối với Trung tâm cấp cứu mà nói, là một năm khó mà có được.
Mà tất cả những thay đổi lại là một nhân viên bồi dưỡng, không phải là bác sĩ đang công tác ở bệnh viện.
Tin tức này đối với nhóm người Ngô Đồng Phủ mà nói, có chút đỏ mặt.
Bởi vì người ta là bồi dưỡng, không có cách nào để tăng cao đãi ngộ
Mà người ta cũng không thuộc về nơi này, ban quản lý cũng không thể thăng chức.
Cứ như vậy, mọi người chỉ có thể nghĩ ra cách làm cho lúc Trần Thương ở đây được thoải mái hơn một chút, nâng cao một vài đãi ngộ cuộc sống.
Lão Dư cũng xem như vô cùng cảm kích đối với Trần Thương.
Sáu khoa cấp cứu phát triển, đối với bản thân mà nói, giống như là nhìn thấy con cái của mình lớn lên.
Mà tất cả những chuyện này, là bởi vì con của mình có một người cha đỡ đầu trong truyền thuyết
- Sau này hãy thường xuyên trở về xem, phòng làm việc này... mãi mãi đều sẽ giữ lại cho cậu
Thật lâu sau, Dư Dũng Cương nhìn qua Trần Thương, nghiêm túc nói, anh nghe xong, lập tức sững sờ
…………
Lúc này, Trần Thương suy nghĩ rất cẩn thận từ lời ăn cho đến tiếng nói của mình.
Những ngày qua, anh làm việc ở trung tâm Cấp cứu, không phải ai cũng làm việc chân chính giống như mình.
Ngược lại nơi này chính là thành tựu của chính mình.
Vì chính bản thân của mình đã cố gắng hết sức, địa vị ngày càng cao càng xa hơn.
Chính bản thân Trần Thương cũng là một cái trụ vững chắc ở khoa cấp cứu và cũng quen biết rất nhiều chuyên gia, đồng thời dùng nơi này với tư cách giàn giáo, phát triển bản thân ở khoa ngoại tim, khoa Ngoại tổng hợp, khoa ngoại Gan mật và tổng hợp các loại năng lực.
Bất luận là luận văn, đầu đề, hay năng lực lâm sàng, mình nơi ở này cũng thay đổi không quá nhiều.
Cho dù là lão Dư hay lão Mã, thậm chí là người bệnh mỗi một khoa cấp cứu, bọn họ đều rất kính trọng Trần Thương, đều xem anh như người một nhà.
Trong lúc bất tri bất giác, anh đã biến nơi này trở thành một gia đình lớn
Có lẽ... Trước khi mình rời khỏi nơi này, bản thân mình cần phải làm một việc gì đó thật ý nghĩa cho gia đình lớn này
Sau khi, Trần Thương hạ quyết tâm, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó
Đúng thế! Tiểu tổ cấp cứu khoa Ngoại thần kinh
Chính mình hoàn toàn có thể dùng tư cách là người hướng dẫn để tạo ra một điểm đột phá, thành lập một tiểu tổ cấp cứu khoa Ngoại thần kinh nổi tiếng khắp Thủ Đô.
【 Đinh! Phát động nhiệm vụ, thành lập một đoàn đội tinh anh, thành công xây dựng một tiểu tổ cấp cứu khoa Ngoại thần kinh. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, thu được chuyển chức vụ khoa Ngoại thần kinh! 】
Khi âm thanh này vang lên trong đầu, cả người Trần Thương liền kích động lên.
Cuối cùng... Cuối cùng bản thân mình cũng đã có thể mở một ra cây kỹ năng sao?
Nghĩ tới đây, Trần Thương có chút bồi hồi, anh đã chờ đợi rất lâu, cuối cùng cũng có cơ hội thành lập một tiểu tổ cấp cứu khoa Ngoại thần kinh.
Đây làm sao có thể không làm cho Trần Thương phấn khích đây?
Quyết tâm nhận nhiệm vụ
Sau khi rời đi, Dư Dũng Cương nhìn bóng lưng của Trần Thương, nhịn không được liền thở dài.
Chắc là... Nếu như Trần Thương có thể ở lại đây, cứ để cho thanh niên này làm một vị chủ nhiệm thì có làm sao đâu?
Trần Thương tinh thông quá nhiều lĩnh vực, đối với các loại phẫu thuật cấp cứu có thể nói là rõ như lòng bàn tay, tiện tay nắm lấy cơ hội, chỉ với điểm này, chính mình so ra còn kém xa Trần Thương.
Tiểu tổ khoa Ngoại thần kinh cũng là do Dư Dũng Cương cố ý thành lập nên.
Sau này, nếu như Trần Thương muốn làm chủ nhiệm, ông ta có thể tới bồi dưỡng thêm kinh nghiệm cho chính mình, không chỉ là rèn luyện bản lãnh, mà còn là rèn luyện năng lực tổng hợp cho ông ta.
Một vị chủ nhiệm, khi tiến hành lâm sàng sẽ gặp rất nhiều tình huống, mà tiểu tổ cấp cứu của trung tâm Cấp cứu, cũng là khoa cấp cứu độc lập, độc lập giải quyết vấn đề.
Có lẽ, những ngày ở nơi đây, Trần Thương đã có thể rèn luyện được bản lĩnh
...
...
Trần Thương nhìn thấy hệ thống nhắc nhở, làm như thế nào mới có thể thành lập ra một đội ngũ tinh anh đây?
【 Yêu cầu nhiệm vụ: Bồi dưỡng rèn luyện năm thành viên trong tiểu tổ tinh thông phẫu thuật thần kinh, hoặc rèn luyện thành công ba thành viên nắm vững kiến thức phẫu thuật thần kinh cấp đại sư! (nhắc nhở: Không thể lặp lại) 】
Trần Thương thấy thế, lập tức nhíu mày
Lập tức, nhận ra nhiệm vụ không đơn giản.
Mỗi một kỹ thuật phẫu thuật thần kinh không giống nhau, mà phải bồi dưỡng ra năm thành viên tinh thông hoặc ba đại sư, độ khó này...Chậc chậc, hơi cao một chút.
Xem ra hệ thống chưa từng có thay đổi, ban thưởng càng phong phú, độ khó cũng càng ngày càng cao.
Nhưng, thời gian cũng còn rất nhiều, từ giờ đến khi mình rời đi còn hơn hai tháng.
Bước ra khỏi phòng làm việc Dư Dũng Cương, cách phòng làm việc của mình không xa cỡ năm mét. Nhưng, nơi này lại là một không gian chứa rất nhiều đồ vật, để rất nhiều thứ.
Trần Thương nhìn mấy chữ phía trên ‘Phòng làm việc Trần Thương’, có chút trầm mặc.
Bình thường mà nói, chỉ có những danh y cấp quốc gia mới có phòng làm việc, hiện tại, Trần Thương đã có được một phòng làm việc riêng.
Đẩy cửa đi vào, hai mắt của anh lập tức tỏa sáng, vách tường bên trên treo đầy đủ các cờ thưởng, còn có cúp mà chính mình đạt được, bàn ghế lại được xếp thêm mấy bộ, đằng sau là một tủ sách, bày một chút sách vở, phần lớn đều trống không, còn có một bộ mô hình người được đặt ở bên trên, phía trên trong ngăn tủ bày đầy các loại mô hình của từng cơ quan.
Toàn bộ không gian phòng làm việc nếu như so với Dư Dũng Cương còn muốn lớn hơn một chút.
Cách trang trí rất thích hợp, có một rèm cửa, kéo ra có thể thấy một cái giường đơn giản, sạch sẽ, rất thực dụng.
Nhìn thấy nơi này, Trần Thương thật sự cảm động.
Đến giờ tan ca, mọi người xung quanh nhìn thấy anh liền gật đầu cười chào hỏi.
Đột nhiên, Trần Thương phát hiện ra, mình đã thích nghi với môi trường này từ lúc nào không biết.
Ngày hôm sau, anh đi làm tương đối trễ.
Bởi vì anh mãi chỉnh sữa tư liệu, làm báo cáo tổng kết một chút.
Mặc dù quyển sách « Khoa Cấp Cứu Học » này Trần Thương còn chưa muốn đưa ra, nhưng anh cảm thấy mình đã có thể từ từ làm thay đổi một vài chi tiết nhỏ bên trong.
Ví dụ như các mục nhỏ trong « Khoa Cấp Cứu Học » như « Cấp Cứu Khoa Ngoại Tim », « Cấp Cứu Khoa Ngoại Tiêu Hóa », « Cấp Cứu Khoa Ngoại Tay ».
Mấy thứ này đều rất cần thiết, điều này làm cho Trần Thương vô cùng tâm đắc, suy nghĩ từ góc độ của một bác sĩ khoa cấp cứu làm như thế nào mới có thể vận dụng thủ thuật trị liệu cấp cứu, những ca cấp cứu với tỷ lệ di chứng rất cao, cũng không giống như xuất phát từ điểm đào tạo ra một bác sĩ chuyên nghiệp.