Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1661 - Chương 1659: Bệnh Nhân Kỳ Lạ?

Khi bac si mo hack full
Chương 1659: Bệnh Nhân Kỳ Lạ?
 

Nếu so sánh, « Khoa Cấp Cứu Học » trước mắt là như thế, suy nghĩ của bác sĩ chuyên khoa không bằng bác sĩ cấp cứu vĩ mô, cân nhắc đến từng nhân tố cũng không giống nhau.

Vì lẽ đó, anh càng ngày càng ý thức được trọng trách trên người mình càng ngày càng nặng.

Trần Thương cũng ý thức được, có một quyển sách là cần một người dùng tâm huyết cả đời để hoàn thành.

Anh cũng không xác định, cả đời này có thể viết xong hay không.

Thế nhưng Trần Thương khẳng định bản thân mình phải dồn hết sức lực để hoàn thành, bắt đầu chuẩn bị từ năm 30 tuổi, hi vọng trước khi mình già thì có thể hoàn thành.

Chính mình có thể là bác sĩ tinh thông khoa ngoại Tim, khoa Ngoại thần kinh, khoa Ngoại tổng hợp, đối với tất cả loại bệnh đều quen thuộc.

Đây có khả năng gọi là hệ liệt sinh thời

Vào thời điểm giao ban, ca đêm qua trực là Hoàng Tân Hải, khi báo cáo tình huống tối hôm qua, nói:

- Ngưu Thiến, nữ, 21 tuổi, hai giờ rạng sáng nhảy xuống sông tự sát ngạt thở dẫn đến hôn mê, được một người chạy bộ vào ban đêm cứu...

Nghe thấy câu nói này, theo như bản năng Trần Thương sẽ liếc nhìn Mã Nguyệt Huy

Đồng thời trong đầu xuất hiện một hình ảnh, có phải là cô bé mà mình đã gặp ở công viên vào tối hôm qua lúc đi tản bộ với Mã Nguyệt Huy hay không?

Đúng vào lúc này, Hoàng Tân Hải tiếp tục báo cáo bệnh tình.

- Tối hôm qua, người bệnh đã được cấp cứu kịp thời, triệu chứng bình phục cũng rất nhanh, nhưng... Hôm nay năm giờ rạng sáng, người bệnh đột nhiên rời khỏi giường bệnh muốn rời khỏi bệnh viện.

- Trên giường để lại một xấp tiền tiêu vặt, còn có một cái vòng tay bạc, trước khi đi còn xếp xong chăn mền rất gọn gàng.

Vừa nói đến chi tiết này, tất cả mọi người sửng sốt.

Đây đúng là một bệnh nhân khác thường.

Hành động này đã làm cho tất cả mọi người lập tức có thiện cảm với cô gái ấy.

Nói thật, đối với người tự sát, mặc dù mỗi người đều có điểm tốt, nhưng... Đối với bác sĩ cấp cứu mà nói, tâm trạng của mọi người không mấy vui vẻ.

Hoàng Tân Hải rõ ràng còn chưa nói xong.

- Nhưng, người bệnh không có đi bao xa, ra ngoài không đến 10 phút, đã ngã xuống ở cửa bệnh viện, bây giờ còn nằm ở phòng cấp cứu.

- Triệu chứng chủ yếu là hô hấp dồn dập, trái tim cũng có chút không ổn định, mới cho theo dõi trạng thái 24 giờ, cũng bảo y tá chăm sóc hỗ trợ một chút...

Lời còn chưa dứt, phòng làm việc cấp cứu của bọn họ liền mở ra.

Một nữ bệnh nhân đi vào.

Người bệnh nhân vừa mới đi vào cửa, lại quỳ xuống đất một cái phịch.

Bọn họ trong thấy màn này đều cảm thấy như bị dọa sợ

………..

Mà Trần Thương và Mã Nguyệt Huy cũng trợn mắt hốc mồm nhìn thấy cảnh này

Bởi vì cô gái ấy không phải ai khác, chính là cô gái mà tối hôm qua bọn họ đã gặp ở trong công viên

Vào lúc này, khoảng cách của cô ấy và mọi người ở trong phòng làm việc ngày càng gần, càng nhìn rõ được bộ dáng xinh đẹp của cô ấy.

Mặc dù cô ấy chỉ mặc bộ đồ hết sức đơn giản, thậm chí có chút quê mùa, thế nhưng rất sạch sẽ.

Tổng thể khuôn mặt nhìn rất xinh đẹp, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, mắt phượng mày liễu.

Nếu như cô ấy mặc những bộ trang phục lộng lẫy chắc chắn sẽ xinh đẹp hơn minh tinh.

Chẳng qua là, nhìn thấy bộ quần áo có cảm giác như là Phượng Hoàng đang tiến vào khe suối kênh mương.

Mã Nguyệt Huy ngồi gần cửa ra vào, thấy thế vội đứng lên, đi tới khơm lưng đỡ cô ấy đứng dậy.

- Cô gái, đừng như vậy, có lời gì từ từ nói.

Khi, cô gái đứng lên có chút yếu ớt, nhìn thấy ánh mắt của tất cả mọi người nhìn mình, đột nhiên lại né tránh.

- Tôi... Cám ơn mọi người rất nhiều, nhưng mong mọi người, đừng quản tôi, đừng quan tâm tôi, tôi không may mắn...

Không biết rằng cô ấy đến từ nơi nào mà nói giọng rất địa phương, cô ấy đã cố gắng dùng tiếng phổ thông, nhưng... Nói rất chậm rất chậm, cũng không có sửa lại, hay sắp xếp các từ ngữ.

Những lời này vừa nói đã làm cho mọi người sửng sốt.

Không may mắn?

Bắt đầu nói từ đâu?

Mọi người có chút không hiểu, lập tức nhíu mày.

Mã Nguyệt Huy cũng là nhíu mày hỏi:

- Không may mắn? Làm sao không may mắn? Đó không phải lời giải thích cho những người mê tín, không nên tin.

Cô gái nhìn thấy tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm chính mình, cảm thấy rất sợ hãi. Cô ấy chưa từng bị người khác nhìn với cặp mắt như thế.

Ở trong thôn, cô ấy cũng không dám đi ra, sợ bị người khác chỉ trỏ, bàn tàn về mình.

Trong lúc nhất thời, cô ấy có chút kích động, lập tức xoay người chạy ra bên ngoài.

Vào lúc này, mọi người mới chú ý tới cái này.

Khi, cô gái quay người rời đi, bàn chân chuyển hướng, dáng đi... Có chút kì lạ, thậm chí khá là quái dị, cúi đầu, dáng đi tập tễnh tạo cho người khác cảm giác giống như cô ấy không đi được

Nhìn thấy được cảnh tượng này, mọi người ngồi trong phòng đều trợn tròn mắt nhìn cô gái.

Dư Dũng Cương vội vàng liếc mắt ra hiệu với Mã Nguyệt Huy.

Mã Nguyệt Huy vội vàng đuổi theo, trực tiếp mang bệnh nhân trở về phòng bệnh.

Chủ nhiệm Dư nhìn Hoàng Tân Hải, hỏi một câu:

- Tình huống cụ thể là như thế nào?

Hoàng Tân Hải lắc đầu:

- Lý lịch của bệnh nhân, tối ngày hôm qua chúng tôi đã liên lạc với cảnh sát nhân dân thông qua hệ thống công an để tìm kiếm, thì biết được thông tin bệnh nhân để từ một sơn thôn rất xa xôi được gọi là thôn Sa Nươm, nằm ở phía tây của tỉnh Đông Dương.

- Một tuần trước đi đến An Dương, sau đó cực nhọc mới đến được thủ đô.

Chủ nhiệm Dư ừ nhẹ một tiếng:

- Có liên hệ với cha mẹ bệnh nhân hay không?

- Đã liên hệ với người nhà, nhưng khi nghe thấy tin tức Ngưu Thiến, vội vã cúp điện thoại.

Nghe xong lời này, mọi người nhíu mày có chút không hiểu.

Lại còn có chuyện như vậy?

Dư Dũng Cương cũng nhíu mày.

Người bệnh năm nay đã 21 tuổi, đã vượt quá tuổi quy định pháp luật, cha mẹ không còn nghĩa vụ nuôi dưỡng khi con cái tròn 18 tuổi.

Mặc dù đối phương không quan tâm, cũng không xem là việc trái pháp luật, đây chỉ xem là một vấn đề về đạo đức.

Dư Dũng Cương nhẹ gật đầu, có chút sầu muộn.

Nói thật, có đôi khi, bên trong bệnh viện gặp rất nhiều tình huống phức tạp, thế nhưng loại chuyện giống như thế rất hiếm thấy, trị liệu cấp cứu ngược lại đều là vấn đề về năng lực.

- Trước tiên hãy tìm hiểu xem bệnh nhân đã xảy ra chuyện gì

Thật lâu, Dư Dũng Cương nhíu mày.

Trở lại phòng bệnh, sau đó mọi người mới nhìn thấy rõ chăn mềm lại một lần nữa được bệnh nhân sắp xếp gọn gàng đặt lên giường, trên giường ga giường cũng được trải bằng phẳng.

Bệnh nhân đứng ở một bên.

Đột nhiên ở trong lòng mọi người, cảm thấy có chút đau lòng khi nhìn thấy cô ấy, cô gái này rất hiểu chuyện.

Khi, lần thứ nhất chuẩn bị rời đi, cũng đã sắp xếp gian phòng giống như y cũ, tiền và đồ trang sức đều để ở lại.

Lần thứ hai, không có gì cả cô ấy lại dập đầu cảm ơn mọi người.

Hình như, Chủ nhiệm Dư muốn nói điều gì đó, thế nhưng, do dự một chút, sau đó nhìn Trần Thương một cái:

- Giao cho cậu, hãy xử lý tốt chuyện này.

Trần Thương sửng sốt một chút, nhẹ gật đầu:

- Dạ

Chủ nhiệm Dư đứng dậy rời đi.

Có lẽ, đây đối với Trần Thương chính là một lần rèn luyện cho anh.

Trần Thương nói với bệnh nhân:

- Ngưu Thiến, cô không cần khẩn trương, chuyện của cô chúng tôi hiểu rất rõ, thế nhưng vẫn còn có vài vấn đề tôi cần phải hỏi cô một chút, có thể chứ?

Bình Luận (0)
Comment