Bệnh nhân nhìn Trần Thương, nhịn không được lập tức lắc đầu, ngược lại còn núp ở phía sau lưng Mã Nguyệt Huy.
Điều này làm cho Hoàng Tân Hải và đám người có chút sửng sốt
Cô gái ấy vậy mà sợ Trần Thương, ngược lại không sợ Mã Nguyệt Huy?
Một màn này, đã làm Trần Thương trợn tròn mắt, rất bất ngờ.
Lúc này, Mã Nguyệt Huy cũng rất sửng sốt. Hiện tại, bệnh nhân cảm thấy người nào an toàn thì sẽ đứng sau người đó...
Thực tế là quá tuyệt
Đây là lần đầu tiên anh ta được bệnh nhận lựa chọn từ khi Mã Nguyệt Huy quen biết Trần Thương
Hơn nữa, người bệnh là một người con gái xinh đẹp như thế.
Mã Nguyệt Huy rất đắc ý thế nhưng không có hí hửng.
- Cô không cần phải sợ, bọn họ đều là người tốt, chúng tôi đều là bác sĩ, chúng tôi muốn hỏi cô một vài vấn đề.
Ngưu Thiến nhẹ gật đầu.
Lão Mã thấy thế, càng cao hứng hơn.
- Cô hãy lên giường, nằm xuống cho khỏe, cơ thể cô lúc này còn rất yếu không tiện đứng lâu, hơn nữa,... Cô hãy thay quần áo của mình ra, tiểu Kha, cô hãy đi lấy một bộ quần áo bệnh nhận cho cô ấy, và giúp đỡ cô ấy một chút.
Nói xong, lão Mã cùng với đám người Trần Thương trở về phòng làm việc.
Rời khỏi phòng bệnh, lão Mã cảm thấy rất đắc ý
Anh ta vỗ bả vai Trần Thương:
- Trần Thương, cảm giác an toàn là như vậy, đó mới là thứ mà con gái cần cậu có hiểu chưa?
Trần Thương liếc mắt, Hoàng Tân Hải nhịn không được bật cười, Mã Nguyệt Huy rất vui vẻ:
- Nếu như cô ấy là người tốt, tôi muốn nhận cô ấy là em gái nuôi của tôi
Trần Thương không nhịn được lẩm bẩm một tiếng:
- Cầm thú
Lão Mã mặt đỏ lên:
- Cậu chớ suy nghĩ lung tung, ý tôi chính là đường đường chính chính kết nghĩa làm anh em với nhau
Trần Thương nhịn không được nói:
- Tôi nói chính là tuổi tác của anh, cô gái ấy có thể gọi anh bằng chú đó.
Mã Nguyệt Huy gãi đầu một cái, cảm thấy Trần Thương nói có lý:
- Nói thì nói như thế, thế nhưng... Gọi tôi là cha nuôi, tôi cảm thấy là lạ.
Trần Thương suýt chút nữa đã phun ngụm nước ra.
Không bao lâu, mấy người lại đi vào bên trong phòng bệnh.
Sau đó, tất cả mọi người sửng sốt.
Bởi vì... Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy người bệnh mặc bộ quần áo bệnh nhân mà còn có thể xinh đẹp như vây
Lão Mã trong lòng kiên định mà nói, nhất định phải cứu cô ấy.
Bệnh nhân nhìn thấy đám người này cứ nhìn chằm chằm vào chính mình, đỏ mặt không biết làm sao, hai tay níu lấy y phục, lại núp phía sau lưng Mã Nguyệt Huy.
Lần này, đã làm cho Mã Nguyệt Huy có chút rung động
- Tiểu Thiến, cô hãy nằm trên giường, chúng tôi có một vài vấn đề muốn hỏi cô.
Ngưu Thiến nghe lời gật đầu, từng bước một, chật vật chuẩn bị lên giường.
Lão Mã thấy thế, trực tiếp ẵm cô ấy đặt trên giường bệnh.
- Cám ơn...
Mã Nguyệt Huy thô lỗ cười một tiếng:
- Không có chuyện gì.
Trần Thương hỏi:
- Cô đã không đi lại như bình thường bao lâu rồi?
Ngưu Thiến nghe thấy Trần Thương hỏi vấn đề này, nước mắt lập tức chảy xuống.
Cô ấy không dám ra ngoài, vừa ra khỏi cửa liền bị người khác chỉ chỉ chỏ chỏ, nói là dáng đi cô ấy rất là lạ.
Vào lúc này, lão Mã đột nhiên khom lưng ôn nhu nhìn bệnh nhân, nghiêm túc nói:
- Không cần sợ hãi, vị này là thần y, cậu ấy có thể trị hết bệnh cho cô
- Năm năm...
Trần Thương nghe xong lời này, lập tức sửng sốt một chút
- Có nguyên nhân gì sao?
Ngưu Thiến lắc đầu:
- Không, chỉ là một ngày sau khi tôi ngủ dậy, liền biến thành bộ như vậy, mọi người trong thôn đều nói tôi là mang thai Ma búp bê... Bị nguyền rủa, trở thành bộ dạng như thế này... Ô ô, tôi cũng không biết...
Nói nói, Ngưu Thiến liền khóc lên.
Nghe xong lời này, mọi người liền có chút giận dữ
Đây là thời đại nào?
Còn mang thai Ma búp bê?
Tại sao cô ấy không nói mang thai Siêu Nhân Điện Quang?
……….
Lúc này, trong lòng Mã Nguyệt Huy đầy sự căm phẫn
Đây rõ ràng là một tư tưởng mê tín thời phong kiến, anh ta vội vàng an ủi:
- Cô đừng nghe bọn họ nói bậy, thế giới này không có quỷ! Càng chưa nói cái gì là Ma búp bê.
Nghe thấy lời này, Ngưu Thiến khóc càng lớn.
Lão Mã thấy thế, vội vàng bắt đầu an ủi.
Mặc dù, Trần Thương cũng rất hiếu kì vì sao có chuyện Ma búp bê ở đây.
Thế nhưng... Anh lại càng bất ngờ Mã Nguyệt Huy lại còn biết an ủi người khác.
Thấy lão Mã kiên nhẫn lại vội an ủi Ngưu Thiến, Trần Thương cảm giác... Lão Mã có ý đồ gì đây?
Chẳng lẽ đây chính là duyên nợ?
Mặc dù, trước đây những bệnh nhân khác nhìn thấy Trần Thương và Mã Nguyệt Huy, họ đều sẽ chọn tin tưởng Trần Thương.
Có thể, đây là lần đầu tiên Mã Nguyệt Huy được bệnh nhân lựa chọn tin tưởng
Đương nhiên, cũng có thể vì lão Mã giống một bức tường, đứng ở phía sau lưng có thể che giấu đi cơ thể của cô ấy.
Bệnh nhân này rõ ràng có chút hướng nội, thậm chí có chút tự ti.
Mã Nguyệt Huy đã cố gắng an ủi, Ngưu Thiến không khóc.
Lão Mã nhịn không được hỏi:
- Ma búp bê đến cùng là chuyện như thế nào? Còn chuyện mà cô nói mình không may mắn là sao, chuyện gì đã xảy ra?
Ngưu Thiến hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn lão Mã, giống như là có cảm giác an toàn, bắt đầu nói.
- Khi còn bé, trên bụng tôi có mọc ra một cái cục u, tôi cũng không để ý, có thể là... Về sau càng dài càng lớn, đến khi tôi mười lăm tuổi, hình tròn như bánh bao rất lớn ở trên bụng.
- Lúc ấy đi trên đường, luôn luôn bị người khác cười nhạo, tôi đi tìm cha tôi, để ông ta mang tôi đi cắt.
- Lúc ấy, trong thôn chỉ có một người bác sĩ cũng đã lớn tuổi, ông ta nói có khả năng là bướu thịt, có thể cắt được.
- Dọc dường đi lên bệnh viện trong trấn, đã xảy tai nạn giao thông, người và cả xe đều không còn, ba tôi... Ba tôi cũng mất... Bởi vì ba tôi đã ôm tôi trong ngực bảo vệ tôi nên không có chuyện gì...
Ngưu Thiến kể lại rồi khóc lên.
- Sau này trong thôn có một lão thần tiên nói là thứ này không thể cắt, bên trong có đồ không sạch sẽ
- Lúc ấy tôi cũng không tin, vị bác sĩ ở trong thôn cũng không tin, ông ta nói là một cái bướu thịt, cái gì mà không thể cắt, không nên tin những thứ này.
- Tiếp theo... Một bà lão đã cùng tôi đi đến bệnh viện trong trấn, kết quả... Kết quả cắt đi, sau đó bên trong lại có tóc, hàm răng, xương, còn có thịt...
Khi, cô ấy nói những cái này, toàn bộ thân thể đều đang run rẩy
Các bác sĩ ở bệnh viện trong trấn đều rất kinh hãi, sau khi bọn họ cắt đi, sau đó tận mắt nhìn thấy xương, tóc, hàm răng...ở bên trong.
Lúc ấy, toàn bộ thị trấn đều kinh hãi
Mà toàn bộ người ở thôn Sa Nươm cũng đều biết chuyện này.
Vốn là một sơn thôn hẻo lánh, xảy ra chuyện như thế này, chuyện này đã được truyền tai nhau khắp từng nhà
Cô ấy thương tâm bật khóc:
- Mọi người trong thôn đều khẳng định nói lúc ấy thứ trong bụng tôi chính là Ma búp bê, có thể là lúc ấy Ma búp bê còn đang lớn lên, tôi không nên cắt
- Cắt, sẽ chọc cho chúng tức giận, nói cha tôi xảy ra tai nạn cũng bởi vì muốn dẫn tôi đi cắt Ma búp bê nên mới xảy ra
- Sau khi xảy ra tai nạn giao thông, tất cả mọi người đến nhà tôi đều muốn đánh chết tôi, nói tôi là sao chổi, không sạch sẽ, chọc phải ma quỷ...
- Lúc ấy, có một bà lão cũng nói tôi không phải như vậy, đây là một loại bệnh, bảo vệ tôi...
- Bà lão ấy cũng được rất nhiều người trong thôn kính trọng, ở trong thôn rất có tiếng nói, lúc này tất cả mọi người mới thả tôi ra.