Tần Duyệt quỷ linh tinh quái, đoán được Trần Thương là đang có chuyện.
Nhưng cô cũng không lên tiếng, ngồi trên ghế ăn cơm khẽ hát, cái miệng không đề cập tới chuyện khác, cũng không hỏi vì sao hôm nay Trần Thương làm cơm.
Cô muốn nhìn Trần Thương rốt cuộc muốn làm gì
Trần Thương bên này cũng là có chút nóng vội, nhìn Tần Duyệt ăn rất hài lòng, càng thêm gấp gáp.
Nha đầu em, em đúng là một đứa ăn thích ăn hàng đây.
Em không hề hỏi thăm anh một chút nào sao
Hỏi thăm vì sao
Đáng tiếc, Trần Thương càng gấp, Tần Duyệt thì càng mỉm cười ăn cơm, giả vờ dáng vẻ bình tĩnh như không có việc gì.
Ăn cơm tối, Trần Thương không còn gì để nói.
Cuối cùng, anh cũng không nhịn được nữa.
Nhưng, còn chưa kịp nói chuyện, Tần Duyệt đột nhiên ôm Trần Thương.
- Chồng yêu, có phải nhịn không nổi rồi đúng không? Bộp bộp bộp...
Một câu này hai ý nghĩa, Trần Thương lập tức xoay người cô lại, đánh vào hai bàn tay.
- Nha đầu em, quả nhiên đoán được, còn cố ý làm cho anh tức giận! Kìm nén đến như vậy, anh cảm thấy thật vất vả
Tần Duyệt cười hì hì nói:
- Anh đừng nói, để em đoán một cái có được hay không, em nhất định có thể đoán được anh muốn nói gì
Trần Thương thấy thế, lập tức nở nụ cười:
- Em hãy nói một chút xem sao?
Tần Duyệt trực tiếp nắm lấy hai tay của Trần Thương ở eo, cẩn thận từng li từng tí ôm anh vào trong ngực, cũng không lên tiếng.
Qua sau một hồi lâu, Tần Duyệt đột nhiên mở to mắt nói:
- Chồng yêu, anh có cảm giác hay không, bên trong cái nhà này thiếu chút gì
Trần Thương sững sờ:
- Thiếu chút gì? Cái gì nha?
Tần Duyệt ôm anh, nhỏ giọng nói:
- Thiếu một đứa bé
..........
Nếu như nói người ở tại một phương diện khác là đều có chung nhận thức, hoặc đối với một chủ đề nào đó được cộng đồng tán thành.
Bạn nghĩ, khả năng này sẽ bao gồm một phương diện: Bồi dưỡng cho đứa con của mình thật là ưu tú
Mỗi một người mẹ, bất luận là tốt hay xấu như thế nào, họ đều hi vọng đứa con của mình sẽ trở thành một người tốt, có tương lai tốt.
Khi vừa mới hạ sinh đứa con ra đời, bắt đầu từ giờ khắc này người mẹ liền trao sự kỳ vọng cho đứa con.
Xã hội hiện tại phần lớn các bà mẹ đều hi vọng đứa con của mình có thể ưu tú, là một người nổi bật hơn người khác.
Gần nhất, Mã Nguyệt Huy và Trần Thương đứng ở trên một con đường, một mặt trận thống nhất
Người khác là bắt đầu từ khi em bé sinh ra.
Lão Mã ác hơn, trực tiếp bắt đầu từ tinh trùng
Cơ bản Trần Thương không muốn tham gia chuyện này, có thể là... Vì anh nhìn thấy con trai của lão Mã, anh cảm thấy mình cũng có thể cố gắng một chút
Kỳ thật, còn trai của lão Mã vẫn rất tốt, mới mười ba tuổi đã cao một mét sáu, thân hình cường tráng, có bảy phần giống với lão Mã, có thể khẳng định là con ruột
Vừa nhắc đến đứa nhỏ này, Trần Thương liền biết, cơ bản không chỉ giống bảy phần, ba phần còn lại là nằm ở bên trong xương cốt.
Trong công việc hằng ngày, Mã Nguyệt Huy thường xuyên hay quên, có chút tùy tiện, điều này làm cho Trần Thương rất tò mò làm sao lão Mã có thể thực hiện ca phẫu thuật được gần như chứng bệnh cố chấp ép buộc.
Vì vậy, Mã Thượng Kiến thỉnh thoảng sẽ tới bệnh viện đưa cho lão Mã một ít đồ.
Đưa đồ đến một hai làn, cũng coi như làm quen.
Ăn cơm buổi trưa, ba người chưa có đi xa, thì ăn ở phòng ăn.
Không thể không nói, đứa nhỏ này được chị dâu giáo dục thật sự không tệ, nếu như không mở miệng nói chuyện, nhất định sẽ cảm thấy đứa nhỏ này coi như không tệ
Cách ăn mặc quần áo cũng không quá khoa trương, dù sao thì lão Mã cũng có tiếng là giàu có, cũng không thiếu tiền, có thể cho con trai của mình mặc đồ Uniqlo đã làm cho Trần Thương càng thêm hiểu rõ hơn vì sao trong túi của Mã Nguyệt Huy chưa từng vượt qua 200 tiền tiêu vặt.
- Hôm nay ra ngoài xem bệnh, có một người bệnh hỏi tôi có phải là một chủ nhiệm lớn hay không, ha ha ha ha, chẳng lẽ y thuật của tôi tinh xảo rung động đến anh ấy sao! Xem ra khí chất của tôi và trình độ gần đây đã tiến bộ rất nhanh
Lão Mã vừa cười vừa nói.
Trần Thương mỉm cười, không nói chuyện.
Nhưng... Mã Thượng Kiến có ý kiến:
- Ba, ba không nghĩ vì ba trông có vẻ già sao? Ba hãy nhìn vùng Địa Trung Hải kia... Hiện tại, mỗi ngày tóc bạc thêm nhiều, trán có nhiều nếp nhăn.
Trần Thương nhịn không được, suýt chút nữa cười phun ra.
Đứa nhỏ này mới 13 tuổi, đã có ba phần khí chất của lão Mã từ trong xương cốt
Đây tuyệt đối là có thể.
Hiện tại, Trần Thương đã biết rõ tại sao lão Mã phải chuẩn bị sinh thêm con, không phải vì Mã Thượng Kiến không đủ ưu tú, tuyệt đối vì Mã Thượng Kiến quá mức ưu tú, đó là muốn con trai mình ưu tú hơn nữa
Lúc này, lão Mã mới quyết định sinh thêm con, bồi dưỡng từ đầu
Mã Thượng Kiến đối với người ngoài rất có lễ phép, càng thêm kính trọng đối với Trần Thương.
Điều này chính là công lao giáo dục của Mã Nguyệt Huy, lão Mã với Mã Thượng Kiến, ở chung càng giống như bạn bè, có một loại cảm giác nghĩa khí như nhau
Tiền tiêu vặt của hai người cũng sẽ gom lại mời Trần Thương ăn một bữa thịt nướng
Trần Thương cảm thấy, nếu như xem lão Mã như đứa trẻ 15 tuổi, hai người này có thể làm anh em, mà còn không có bất kỳ cảm giác bất hòa nào cả
Trần Thương và Mã Nguyệt Huy cũng cần rèn luyện thân thể, khi nghỉ ngơi một chút, hai người đọc thêm sách, nghe nhạc thư giãn một chút, lão Mã hài lòng nói đến:
- Dưỡng thai cái gì đều quá muộn! Tôi gọi cái này là tinh giáo, còn mang ý nghĩa giáo dục tinh anh, một câu hai ý nghĩa, tôi thật có văn hóa
Mặc dù Trần Thương không tin anh ta, thế nhưng... Lỡ như có tác dụng thì sao?
Ngược lại không lỗ
Thật sự thì Trần Thương cũng nghĩ như vậy, mình đẹp trai như vậy có di truyền hay không, tốt nhất là có thể di truyền hệ thống cho con mình.
Hệ thống di truyền thì cái gì cũng có thể! Nhưng, dù sao trò cũng phải giỏi hơn thầy.
Cái gọi là hệ thống giàu có, hệ thống học bá, hệ thống thua lỗ thành nhà giàu có nhất... Đều có thể
Ban ngày, truyền hình phòng làm việc cấp cứu ngoại trừ mở các cuộc hội nghị hoặc khi dùng để trình chiếu Powerpoint, bình thường rất ít mở, nhưng bù lại buổi tối mọi người trực ban, thường xuyên mở ra.
Dù không xem, nhưng mở ti vi để nghe âm thanh, cũng không đến mức làm cho cả bầu không khí quá mức yên tĩnh, ngẫu nhiên mọi người còn đùa giỡn một chút.
Khi đám tiểu hộ sĩ này ghi chép sẽ tới phòng làm việc ngắm các chị gái xinh đẹp trên sóng truyền hình.
Điểm này mấy đồng nghiệp nam cũng không để ý.
Dù sao... Mấy chị gái này đều là nữ thần của những đồng nghiệp nam kia, có thể là Mã Nguyệt Huy không ưa gì mấy vị minh tinh này.
Sau hơn mười một giờ tối, người không nhiều lắm, lão Mã mở ra « Siêu Trí Tuệ » để xem, vừa xem vừa nói thầm.
- Đám người này thật là lợi hại, trí nhớ làm sao có thể tốt như thế
- Giả sao, có kịch bản sao
Y tá Dương Khiết đứng bên cạnh nhịn không được nói:
- Nếu không nào có thể lợi hại như vậy! Lại nói... Nếu thật tài giỏi, có thể đi tham gia tiết mục này
Vào lúc này, nghe thấy hai người nghị luận, đúng lúc bác sĩ khoa mắt đã kết thúc hội chẩn nói:
- Hại, cô thật đúng là đừng nói như thế, vẫn có thiên tài đấy
- Chờ một chút, tôi sẽ cho cô xem kênh này