Vào lúc này, Miêu Vĩnh Trân đỏ mặt lên:
- Chuyện này... Mọi người cũng biết đó, thiên tài vẫn không phải người hoàn hảo.
Miêu Vĩnh Trân cũng không muốn tên tuổi thiên tài của con trai mình tăng thêm một cái nhãn hiệu đái dầm nữa.
Mà đúng lúc này, Lưu Tấn lại đột nhiên nói:
- Bác sĩ, thực ra... Đứa bé đái dầm cũng vài năm rồi, lúc 5 tuổi cũng còn đái dầm, mà nước tiểu mỗi ngày cũng rất nhiều, ban ngày thì không sao, bản thân có thể giải quyết, nhưng ban đêm lại thường xuyên đái dầm.
- Tôi còn nói, có cần đưa đứa bé đi khám xem có vấn đề gì hay không?
Miêu Vĩnh Trân trừng mắt nhìn Lưu Tấn, vội vàng giải thích nói:
- Uống nước nhiều, nước tiểu có thể không nhiều hay sao? Hơn nữa, có phải là chuyện lớn gì đâu.
Sau khi Trần Thương nghe thấy câu nói này, không nhịn được nhăn mày lại.
Nghe hai người này miêu tả, Trần Thương ngày càng cảm thấy có gì đó không đúng, cười nói:
- Đứa bé này thật thích học tập, nằm ở đó mà còn đọc sách.
- Xem ra thiên tài cũng cần phải bồi dưỡng mới có
Miêu Vĩnh Trân cười nói:
- Hại, đứa bé này trời sinh đã thích đọc sách, hơn nữa trí nhớ cũng tốt, thơ đường tống từ gì đó, nó đều đã thuộc hơn trăm bài
- Công việc của chúng tôi cũng rất bận rộn, quan trọng là thằng bé có tính tự giác
Đối với những lời khoe khoang của vợ, Lưu Tấn cũng không lên tiếng.
Con cái nhà ai mà không thích chơi đùa?
Đó là trời sinh, có được hay không
Mà ngay lúc này, Trần Thương đột nhiên hỏi:
- Đứa bé này có phải đã thiếu ngủ từ lúc còn nhỏ hay không?
Lưu Tấn gật đầu:
- Ai nói không phải chứ, buổi tối đi ngủ sớm, buổi sáng dậy càng sớm hơn.
Trần Thương đang muốn nói gì đó, chợt nhớ đến lời nói của bác sĩ Tần Khoa Mắt, liền vội vàng hỏi:
- Số độ mắt hiện tại của đứa bé là bao nhiêu?
Lưu Tấn không nhịn được chẹp chẹp miệng:
- Hại, cậu nói đến chuyện này tôi liền lo lắng, cô ấy luôn cho đứa bé đọc nhiều sách, học nhiều, tôi nói ngoài chơi một chút, để đôi mắt nghỉ ngơi.
- Bây giờ mới có 9 tuổi, mà đã 8 độ, cận thị độ cao! Như vậy thì sau này có ổn không chứ! Mắt của tôi và mẹ đứa bé đều tốt, cũng không có di truyền cận thị! Nhưng mấy năm nay, thị lực của nó giảm xuống rất nhanh
Nghe thấy lời này, Miêu Vĩnh Trân không nhịn được nói:
- Bây giờ không cố gắng, thì lúc nào mới cố gắng?
- Mắt của anh tốt, một tháng lương của anh chỉ có bảy ngàn tệ
Nghe thấy Miêu Vĩnh Trân nói như thế, Lưu Tấn không nhịn được có chút tức giận.
Mà đúng lúc này, Trần Thương vội vàng an ủi:
- Được rồi, mọi người đừng ồn ào nữa, chỗ này là bệnh viện, đêm hôm khuya khoắt có người đang nghỉ ngơi.
Mà lúc này, anh lại càng thêm nghi ngờ về tình trạng của đứa bé.
- Đến cắm ống tiểu cho Lưu Vĩ Trạch, ghi chép lại số lượng.
- Sau đó, hẹn chụp cộng hưởng từ (MRI).
............
Lưu Tấn có chút tức giận.
Mỗi lần nói đến vấn đề việc học của con trai, đối phương liền đem chuyện lương bảy ngàn tệ của mình ra để nói.
Đây là cùng một chuyện sao?
- Miêu Vĩnh Trân, đây là chuyện tiền bạc hay sao? Trong mắt em chỉ có tiền! Anh thấy em chính là bị tiền làm cho mờ mắt rồi
Con trai nên được giáo dục thật tốt là đúng, nhưng nó không phải là máy móc, cũng nên có thời gian nghỉ ngơi và thư giãn của mình
Miêu Vĩnh Trân không nhịn được liếc mắt nhìn đối phương:
- Hừm, anh muốn nói lý lẽ đúng không?
- Con của em có cơ hội trở nên nổi bật, em còn không cố gắng? Cả đời này của em không thể dựa vào người khác, còn không thể dựa vào con trai hay sao?
Lưu Tấn muốn nói gì đó, nhưng lại thấy nơi này là bệnh viện, cũng đã nửa đêm rồi, lại ngột ngạt thu về trong bụng.
Trần Thương thấy vậy, không nhịn được lắc đầu.
Mỗi nhà đều có chuyện khó khác nhau, nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ là, cần phải làm rõ rốt cuộc Lưu Vĩ Trạch đã xảy ra chuyện gì.
Bây giờ xem ra, cậu bé này nhất định không chỉ đơn giản là Priapism.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này Dương Khiết đi đến, không nhịn được nói:
- Đứa bé này... Ăn chất kích thích mà lớn lên đúng không?
Lão Mã nhỏ giọng thì thầm nói:
- Còn là ăn loại kích thích hooc môn sinh dục
Một câu nói khiến cho Dương Khiết cười lên:
- Ha ha ha...
Lão Mã không nhịn được thở dài:
- Xem ra ông trời thật là không công bằng, đã cho người ta IQ tốt như thế, lại còn cho người ta tiền vốn tốt như thế! Chậc chậc...
Lúc này, Trần Thương quay trở lại trong văn phòng bắt đầu tự mình phân tích.
- Rất không bình thường, 9 tuổi, mà bộ phận sinh dục đã phát triển bất thường như thế, khẳng định là trưởng thành sớm
- Nếu như là trưởng thành sớm, một là trưởng thành sớm ngoại biên, cũng chính là trưởng thành sớm giả, một loại khác là trưởng thành sớm trung tâm, cũng chính là trưởng thành sớm thật.
Nghĩ đến đây, anh nhìn qua lão Mã:
- Đúng rồi, tổ trưởng Mã, ông đi hỏi đứa bé xem, có xuất ra tinh trùng hay không, ví như các loại tình huống mộng tinh chẳng hạn.
Lão Mã gật đầu, đối với loại chuyện như thế này, ông không hề mơ hồ chút nào, suốt ruột đứng dậy đi đến phòng bệnh.
Không bao lâu, lão Mã đã quay lại, nhẹ gật đầu nói với Trần Thương:
- Ừm, có
Trần Thương nghe thấy, lập tức hít sâu môt hơi:
- Xem ra cần phải đợi đến ngày mai, sau khi làm xong chụp cộng hưởng từ (MRI) rồi mới nói được.
- Dương Khiết, buổi tối nhớ kiểm tra lượng nước tiểu, tôi nghi ngờ đứa bé này mắc bệnh đái tháo nhạt
Dương Khiết lập tức sửng sốt:
- Bệnh đái tháo nhạt?
Trần Thương gật đầu:
- Tôi chỉ là nghi ngờ.
Buổi tối, hai người Lưu Tấn và Miêu Vĩnh Trân đều ở lại bệnh viện, ngủ trên ghế hành lang.
Lúc nửa đêm, Lưu Tấn đứng dậy lấy áo khoác ngắn ở trên người khoác lên cho vợ, sau đó rón rén đi vào phòng bệnh.
- Không ngủ được sao?
Lưu Tấn nhìn thấy con trai đang cầm một quyển truyện tranh, không nhịn được hỏi.
Lưu Vĩ Trạch vội vàng giấu quyển truyện vào trong chăn, khuôn mặt cậu bé căng thẳng nhìn vào Lưu Tấn:
- Ba, sao ba lại không ngủ
Lưu Tấn đi đến sờ đầu Lưu Vĩ Trạch:
- Ba khôg ngủ được, nên đến nói chuyện với con, không cần giấu đâu, mẹ con mệt mỏi cả một ngày, nên đã ngủ thiếp đi rồi.
Lưu Vĩ Trạch đỏ mặt cười cười:
- Không phải ạ, mẹ con quá nghiêm khắc rồi
Lưu Tấn không nhịn được nói với Lưu Vĩ Trạch:
- Được rồi, không nên nói xấu mẹ con, mẹ cũng vì muốn tốt cho con thôi.
- Ba và mẹ con không được học cao, làm việc kém, mỗi lần thăng cấp đều không đến lượt, mẹ con sợ sau này con sẽ thiệt thòi, nên mới để con cố gắng thật nhiều.
Khuôn mặt của Lưu Vĩ Trạch đỏ lên, gật đầu:
- Ba, con đều biết.
Lưu Tấn gật đầu, cười nói:
- Ừm, ba tin tưởng con.
- Có phải là hôm nay đã bị dọa rồi không? Sau này nếu như có chuyện gì thì hãy nói sớm cho ba biết! Con đó, còn nhỏ nên xấu hổ
Lưu Vĩ Trạch đỏ mặt nói:
- Con không dám đi vệ sinh chung với các bạn, chớ đừng nói đến tắm rửa.
Lưu Tấn cười cười:
- Ừm, thật ra đây là tiêu chí của trưởng thành, không phải là ba đã cho con xem sách sinh vật rồi hay sao? Con nên biết đã xảy ra chuyện gì.
- Thực ra, nó giống như đầu ngón tay và mắt của con, đều là một bộ phận của cơ thể chúng ta, người với người vốn là trưởng thành không giống nhau, có người cao, có người thấp, vì vậy nó cũng không giống nhau, nên con không cần phải xấu hổ, cũng càng không phải lo lắng
……
P/s:
Mộng tinh là hiện tượng xuất tinh của nam giới vào lúc ngủ có kèm hoặc không kèm theo việc chiêm bao thấy kích thích tình dục hoặc quan hệ tình dục.
Đái tháo nhạt là tình trạng rối loạn khả năng điều chỉnh mức độ cân bằng nước trong cơ thể. Thận của bệnh nhân không còn khả năng giữ nước, gây tiểu nhiều, tiểu loãng. Vì lượng nước tiểu thải ra nhiều hơn nên cơ thể sẽ mất nước, người bệnh trở nên khát nước và có xu hướng uống nhiều nước hơn.