Anh không nhịn được nhìn qua lão Mã.
Lão Mã lập tức sửng sốt.
Mặt anh ta đỏ lên, trừng mắt nhìn Trần Thương.
Anh vội vàng khụ khụ một tiếng, ung dung thản nhiên hỏi.
- Xử lý như thế nào?
Lão Mã:
- Cho dùng một ít thuốc an thần, 5mg Diazepam, còn có 5mg Diethylstibestrol, để làm giảm kích thích phản ứng.
Trần Thương 'ừm' một tiếng:
- Chờ chút đã, quan sát một lúc, không ổn thì thêm benzazoline hoặc heparin.
Vào lúc này, sử dụng thuốc mở rộng mạch máu sẽ có hiệu quả hơn.
Lúc này, y tá đi đến, trong tay cầm túi chườm đá.
Lão Mã cầm lấy túi chườm đá rồi tự mình để xuống, anh ta lo lắng lúc y tá đưa qua, đứa bé trai này sẽ tiếp tục bị kích thích.
Có đôi lúc, loại kích thích này chính là kích thích tâm lý.
Loại Priapism sơ cấp này xử lý vẫn tương đối đơn giản, quan trọng nhất chính là tìm ra các biến chứng, dù sao, đứa bé này chỉ mới 9 tuổi.
Trần Thương không nhịn được hỏi:
- Trước đây có tình trạng như thế này không?
Lưu Vĩ Trạch cố gắng nhớ lại, sau một lúc liền lắc đầu:
- Lúc năm tuổi cháu nhớ đã có rồi, nhưng... Rất nhanh liền hết, trước đây đều là như thế, nhưng hôm nay là lần đầu tiên
Trần Thương nghe xong, khuôn mặt lập tức biến sắc.
Cậu bé này chỉ mới 9 tuổi
Chỉ mới lớp 2?
Có thể trưởng thành đến mức độ này, rõ ràng tính trưởng thành đã có biểu hiện.
Xem ra, chuyện không còn đơn giản dựa vào Priapism nữa rồi.
Rốt cuộc là do nguyên nhân gì dẫn đến chứ?
Nghĩ đến đây, Trần Thương cố gắng suy nghĩ.
- Hôm nay, cháu đã ăn thứ gì, hoặc có xem cái gì hay không?
Trần Thương hỏi.
Lưu Vĩ Trạch lắc đầu:
- Không ạ, tối hôm nay cháu vẫn như những ngày khác, xem《Nhị Thập Tứ S 》, sau khi xem xong liền đi ngủ, ăn cơm cũng giống như bình thường.
Sau khi Trần Thương nghe xong, hít sâu một hơi, không có động cơ, không có kích thích thích hợp.
Chắc không phải là bệnh về hệ thống máu chứ?
Nhưng đông máu bất thường cũng không thực tế.
Có lẽ... Một lần Priapism cũng không thể chứng minh được gì, nhưng cũng không thể xem thường.
Anh quay người lại nói với y tá:
- Hãy kiểm tra máu định kỳ, đông máu...
Sau đó, Trần Thương do dự một lát:
- Đưa đến phòng quan sát trước.
Y tá nhẹ gật đầu, đứng dậy đưa bệnh nhân ra khỏi phòng xử lý.
Nhóm người Trần Thương cũng đi ra ngoài.
……..
Mẹ của Lưu Vĩ Trạch vừa nhìn qua đã biết là một người phụ nữ rất sắc xảo.
Địa vị trong nhà của ba không giống như mẹ, thậm chí là điển hình của việc bị vợ kiểm soát nghiêm ngặt.
Hai người đều lo lắng căng thẳng nhìn vào cửa phòng cấp cứu, có chút lo lắng bất an.
Mẹ của Lưu Vĩ Trạch là Miêu Vĩnh Trân ở bên cạnh đi tới đi lui, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Nên làm sao bây giờ! Không thể xảy ra chuyện gì
Cô ta có chút lo nghĩ.
Lưu Tấn không nhịn được nói:
- Được rồi, em nghỉ ngơi một chút đi, một lát nữa con trai không sao, thì đến em lại có chuyện rồi.
Miêu Vĩnh Trân dường như tìm được chỗ phát cơn giận:
- Bên trong chính là con trai của anh, anh không lo lắng sao?
- Em gấp, anh có thể không gấp sao?
- Đều như anh, chuyện lớn hay chuyện nhỏ trong nhà đều không quan tâm
....
Miêu Vĩnh Trân mới mở miệng ra nói, liền lập tức không dừng lại được.
Lưu Tấn không biết nên làm sao.
Bản thân cô ta là người lắm mồm, đang yên đang lành thì nói chuyện này làm gì chứ?
Không phải là không sao cả lại kiếm chuyện nói hay sao?
Thế nhưng, những chuyện tương tự như vậy ngày nào cũng diễn ra, Lưu Tấn biết sẽ bị vợ oán trách hoặc nói ầm lên.
Vào lúc này, cánh cửa bị đẩy ra, Lưu Vĩ Trạch được đẩy ra ngoài.
Miêu Vĩnh Trân và Lưu Tấn thấy thế, đang còn ồn ào, lập tức chạy đến.
- Con à, con không sao chứ?
- Con trai
Lưu Vĩ Trạch hiểu chuyện nhẹ gật đầu:
- Chú bác sĩ nói con không sao hết.
Hai người nhìn qua Mã Nguyệt Huy:
- Bác sĩ, rốt cuộc đứa bé bị làm sao vậy ạ?
Mã Nguyệt Huy giải thích:
- Đây là một loại Priapism, nhưng suy nghĩ đến việc đây là lần đầu, đề nghị của chúng tôi là trước hết hãy ở lại bệnh viện để quan sát.
- Sau đó, chúng tôi sẽ kiểm tra từng hạng mục, nhưng bây giờ xem ra, chúng tôi vẫn nên xem xét đến nguyên nhân phát bệnh, có khả năng liên quan đến hệ thần kinh, hệ cứng nhắc và bệnh về máu, vân vân.
Ngay lúc này, đứa bé ngạc nhiên nói:
- Dạ vâng! Chú bác sĩ, con cảm thấy tốt hơn rồi
Nghe thấy câu này, Trần Thương và lão Mã đi đến xem thử, quả nhiên là đã hồi phục, xem ra thuốc có tác dụng khá nhanh.
Miêu Vĩnh Trân nhìn thấy thế, cũng bắt đầu vui vẻ:
- Không sao là tốt rồi! Không sao là tốt rồi
Trần Thương thấy vậy, nói với y tá:
- Hãy đưa đến phòng bệnh trước.
Sau đó, anh nhìn qua Lưu Tấn:
- Hai người là ba mẹ của bệnh nhân đúng không, tôi có chút chuyện muốn nói với hai người.
Lưu Tấn nghe xong, bắt tay với Trần Thương:
- Ừm, xin chào, tôi tên là Lưu Tấn.
Sau khi Trần Thương bắt tay, gật đầu nói:
- Anh Lưu, xin chào, tôi họ Trần, gọi tôi bác sĩ Trần là được.
- Tôi muốn biết một vài tình trạng của bệnh nhân.
Lưu Tấn 'ừ' một tiếng:
- Bác sĩ Trần cứ hỏi.
Trần Thương gật đầu:
- Là như thế này, hiện tại Lưu Vĩ Trạch đang mắc phải căn bệnh Priapism, các nhân tố mà chúng tôi nghĩ đến khá nhiều, nhưng tình huống của cậu bé tương đối phức tạp, dù sao hai người của có hiểu rõ về cậu bé, mức độ trưởng thành của cậu bé 9 tuổi đã vượt qua sự tưởng tượng của chúng tôi.
- Chúng tôi gọi điều này là trưởng thành sớm, liên quan đến vấn đề này, tôi cảm thấy chúng ta nên kiểm tra kỹ càng hơn.
- Tôi hy vọng người nhà có thể xem trọng chuyện này.
Lúc này, Miêu Vĩnh Trân đột nhiên nói:
- Bác sĩ Trần, thời gian sẽ không quá lâu chứ?
Trần Thương lắc đầu:
- Thời gian cần để kiểm tra sẽ không quá lâu, khoảng 2-3 ngày là có kết quả.
Miêu Vĩnh Trân không nhịn được nhẹ nhàng thở ra:
- Vâng, đứa nhỏ này, tuần này còn phải đi ghi hình chương trình nữa
- Anh có xem《Siêu Trí Tuệ》không? Con trai của tôi chính là Lưu Vĩ Trạch, buổi thi đấu của cuối tuần rất quan trọng đó
Nói đến con trai, trên khuôn mặt của Miêu Vĩnh Trân tràn đầy sự kiêu ngạo và tự hào
Trần Thương thấy thế, cũng không xen ngang, anh hiểu loại cảm giác này.
Cũng giống như những lúc Trần Đại Hải nhắc đến mình, vô cùng kiêu ngạo, nhưng, một lát sau, Trần Thương cười cười:
- Ừm, tôi biết Lưu Vĩ Trạch, cậu bé rất ưu tú.
Miêu Vĩnh Trân gật đầu:
- Nó là thiên tài
Miêu Vĩnh Trân nói:
- Bác sĩ Trần, cậu phải điều trị cho nó thật tốt, đứa bé này về sau tiền đồ vô lượng
Dương Khiết ở một bên sau khi nghe thấy câu nói này, cũng không nói gì, chỉ là trong lòng không quá thích người phụ nữ này.
Thiên tài... Con cô ta có tài giỏi đi chăng nữa, có thể so sánh được với giáo sư Trần hay sao?
Trên thế giới này, từ trước đến nay không thiếu thiên tài, chỉ thiếu thiên tài trưởng thành
Trần Thương 'ừm' một tiếng:
- Tôi nhất định sẽ cố gắng, hy vọng hai người có thể tích cực phối hợp.
Vào lúc này, y tá Dương Vi đi đến:
- Giáo sư Trần, chuyện này... Lưu Vĩ Trạch đái dầm.
Nghe thấy câu này, Trần Thương lập tức sửng sốt
Đái dầm?
9 tuổi rồi còn đái dầm?
Chẳng lẽ là không kiềm chế được nước tiểu?
Ý nghĩ đầu tiên của Trần Thương là có phải cậu bé này tồn tại vấn đề gì đó hay không?