Bọn họ không có cơ hội tham gia nhiều cuộc phẫu thuật lớn như khoa Ngoại thần kinh, phần lớn là xử lý một chút bệnh vặt khoa thần kinh.
Bác sĩ khoa ngoại mà nói, muốn tăng thêm tiền lương cần phẫu thuật, hoặc ngược lại càng thêm chuẩn xác chút.
Phẫu thuật đối với bác sĩ khoa ngoại mà nói chính là hạch tâm
Có phẫu thuật mới có thu vào, mới có cơ hội đề cao kỹ thuật, mới có cơ hội kiếm càng nhiều tiền.
Có đôi khi, dứt bỏ lý tưởng cuộc sống thật rất nhảm.
Trần Thương cảm thấy, khi con người không có thu nhập thực sự rất áp lực, lúc đó bọn họ mới có thể đi làm bằng cả trái tim, mới có thể nói đến lý tưởng, nói đến ước mơ.
Ngô Huy uống nhiều, lời nói cũng nhiều, anh ta ôm Hoàng Tân Hải nói:
- Tiểu Hoàng, tôi là người từng trải, tôi sẽ nói kinh nghiệm của chúng tôi cho cậu biết, hoặc phải nói kinh nghiệm của mình.
- Tôi cảm thấy hai ta đều rất giống nhau, cậu cảm thấy có đạo lý, cậu liền nghe một chút, không có đạo lý, cậu lại cố nhắm thêm miếng rượu quên đi.
Hoàng Tân Hải rất tôn trọng đối Ngô Huy, tôn trọng hơn rất nhiều so với Nhạc Lượng.
Bởi vì Ngô Huy làm cho Nhạc Lượng cũng làm cho người khác rất an tâm.
…………
Một bên Đại Lưu thấy Ngô Huy uống nhiều quá, không nhịn được khuyên bảo một câu, Ngô Huy cười nói:
- Đại Lưu, hôm nay anh rất vui vẻ, để anh nói
Kỳ thật Ngô Huy làm việc lâu nhất, lớn tuổi nhất, kỹ thuật lão luyện nhất, làm người thành thật nhất ở trong đoàn đội này.
Tuy rằng Nhạc Lượng là tổ trưởng, nhưng người này làm việc không đến nơi đến chốn, nhiệm vụ lâm sàng phải dựa vào Ngô Huy làm.
Ngô Huy nhìn Hoàng Tân Hải:
- Tiểu Hoàng, điều kiện gia đình của chúng ta không khác nhau là mấy, nói thật, đời này có thể tiếp tục công tác ở thủ đô, chúng ta đã xem như ưu tú hơn so với các bạn cùng lứa tuổi.
- Nhưng, tuy ở thủ đô rất tốt, nhưng… người có năng lực, có tiền có quyền mới thực sự tốt
- Chúng ta có tiền sao? Không có! Có quyền sao? Cũng không có! Nói câu thật lòng, chúng ta đều là một đám bác sỹ cỏn con, nói gì đến tiền đến quyền. Cho nên chúng ta cũng chỉ có thể dốc hết sức nghiên cứu kỹ thuật
- Nói thật, Nhạc Lượng đi rồi, tôi rất vui, giáo sư Trần là thần tượng của tôi
- Người ta làm bác sỹ có thể phát triển tới mức này, trời ơi mới xứng là ‘ông to bà lớn’; cái gì kéo bè kéo cánh... Đều là mây bay, “nếu ngươi như hoa nở rộ còn sợ không có gió xuân tới quấn quít”?
Ngô Huy cũng không ngồi cùng bàn với Trần Thương, cho nên lúc nói chuyện, mọi người đều uống quá nhiều, đều đang trò chuyện với nhau, cũng không nhất định có thể nghe thấy lời này.
- Giáo sư Trần cho chúng ta cơ hội, chúng ta cũng có thể học được kỹ thuật, bắt lấy cơ hội này mà làm, sau khi giáo sư Trần đi rồi, ngươi còn lăn lộn cái rắm
Chu Vũ bên cạnh cũng nói:
- Anh Ngô, giáo sư Trần đi rồi, anh chẳng phải là tổ trưởng sao
Ngô Huy cười lạnh một tiếng:
- Tổ trưởng? Ha hả, tôi còn coi thường đó, nói thật nha, khi nào giáo sư Trần rời đi, tôi sẽ xin đi theo giáo sư Trần.
- Loại người như chúng ta, cả đời có thể gặp được mấy người quý nhân? Người như giáo sư Trần như vậy, đời này ngươi có thể gặp được mấy người?
- Chỉ cần giáo sư Trần không chê, Ngô Huy tôi chỗ nào cũng đi theo
- Học xong kỹ thuật, chúng ta có gì mà không làm được?
- Tiểu Hoàng, Đại Lưu, còn có mấy người Tiểu Chu các ngươi, nghe anh mấy câu, cơ hội không dễ dàng, không cần phân vân, thời đại không giống nhau, đi theo thằng nhóc Nhạc Lượng kia, cậu làm gì có cơ hội như vậy?
- Đều nghiêm túc làm việc đi, trở về xem nhiều cuộc phẫu, đọc luận văn, đừng gây sự
.......
Sau khi mọi người cơm no rượu say, đã hơn mười một giờ.
Sau khi Trần Thương tiễn đi mọi người, lúc này bản thân mới gọi xe taxi về nhà.
Vừa đến cửa, anh rón ra rón rén mở ra cửa phòng, tắm rửa một cái, thành thật lên giường ngủ.
Ngày mai được nghỉ, Trần Thương cũng có thể ngủ nướng.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh bỗng nghe thấy tiếng thét chói tai vang lên ở trong phòng, anh tức khắc biến sắc, vội vàng đứng dậy:
- Vợ ơi làm sao vậy
Chỉ thấy Tần Duyệt ủy khuất đứng ở trên cân kêu rên, nghe thấy Trần Thương hỏi chuyện, cô không nhịn được nói:
- Em béo lên rồi
Trần Thương nghe vậy, mắt trợn trắng:
- Béo thì béo chứ sao...
Tần Duyệt hai tay chống nạnh:
- Không được, anh phải tăng mạnh tập luyện
Nói xong, Tần Duyệt mau chóng ném quần áo cho Trần Thương:
- Nhanh lên, rời giường tập luyện đi
Trần Thương tức khắc há hốc mồm:
- Trời ạ, em không lầm chứ? Em béo sao bắt ta tập luyện! Anh sao có thể giảm béo giùm em được?
Tần Duyệt chạy chậm lại, chui vào trong chăn, sau đó chúi đầu vào trong lòng Trần Thương, giọng nói ngọt ngào nói:
- Anh…Anh…Nếu anh còn không tập luyện thì sẽ không ôm nổi em
Nói xong, Tần Duyệt không nhịn được đỏ mặt.
Trần Thương nghe vậy, tức khắc ngây ngẩn cả người, không nhịn được cười ha ha lên.
- Bé cưng, cũng quá đáng yêu mà
Nói xong, ôm Tần Duyệt vào trong ngực, nhéo nhéo khuôn mặt.
- Hôm nay, có bận gì không, đã có sắp xếp rồi sao?
Hai người ôm ấp ở trên giường hơn nửa ngày, Tần Duyệt nhìn Trần Thương, đầy mặt chờ mong cười hỏi.
- Có! Việc hôm nay còn rất quan trọng
Trần Thương ngẫm nghĩ, gật đầu nói.
Tần Duyệt bĩu môi:
- Vậy anh chú ý nghỉ ngơi nhé.
Trần Thương thấy thế, không nhịn được nở nụ cười:
- Nhiệm vụ hôm này của anh chính là ở bên em
Tần Duyệt tức khắc vui vẻ lên.
Trần Thương phát hiện, niềm vui của Tần Duyệt thật sự rất đơn giản, cũng không phải mua túi xách, càng không phải mua một số hàng xa xỉ, ngược lại thích cùng chính mình ở bên nhau.
Sau đó gọi lẩu về ăn, rõ ràng không thể ăn cay, một hai phải gọi lẩu uyên ương, một bên là sa tế, một bên là cà chua, một ngụm ớt cay vào miệng, hung hăng uống một ngụm trà sữa.
Đây là cảnh giới vui sướng cao nhất của Tần Duyệt
Tuy rằng mỗi lần sau khi ăn xong lẩu, nồi lẩu cay và nồi lẩu cà chua luôn là không phân biệt rõ ràng lắm, dù sao trong nồi cà chua nổi lên dầu đỏ cay.
Nhìn dáng vẻ Tần Duyệt mồ hôi đầy đầu, Trần Thương sẽ cảm thấy, kỳ thật lúc hẹn hò đi ăn lẩu cũng khá tốt.
Rốt cuộc... Đổ mồ hôi đến nỗi nhòe trang điểm, nói không chừng còn có cơ hội nhìn thấy mặt mộc, Tần Duyệt nghe thấy Trần Thương có thời gian rảnh, tức khắc vui vẻ nói:
- Hôm nay anh cùng em đi thăm đàn chị đi
Trần Thương gật đầu:
- Được.
Hai người rời giường chuẩn bị, Trần Thương tò mò hỏi:
- Chị khóa trên nào của em? Sao anh chưa từng nghe nói?
Tần Duyệt hâm mộ nói:
- À, hồi học đại học em đăng ký câu lạc bộ tâm lý, khi đó một đàn chị học ngành tâm lý rất chiếu cố em, sau này chị ấy còn đề cử em làm hội trưởng CLB tâm lý.
- Đàn chị Giang rất được mọi người yêu mến, hơn nữa trông cũng rất xinh đẹp, càng là học sinh giỏi, sau khi tốt nghiệp, chị ấy cũng không thi sau đại học, trực tiếp tới thủ đô dốc sức phấn đấu, trước tiên ở mấy cơ quan đi làm, sau lại dứt khoát tự mình mở một phòng làm việc.
- Anh biết hiện tại chị ấy giàu cỡ nào không?
Trần Thương thật đúng là không phải rất hiểu biết nghề tư vấn tâm lý này, nhưng vẫn biết, giá cả trong nghề này cũng rất cao, đỉnh cấp thậm chí là một giờ thu phí hàng vạn.