Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1695 - Chương 1693: Trần Thương, Anh Nên Tập Luyện

Khi bac si mo hack full
Chương 1693: Trần Thương, Anh Nên Tập Luyện
 

Hơn nữa, mấu chốt là bạn còn không hẹn trước được, có lẽ người ta một ngày chỉ tiếp một, hai khách hàng.

- Như thế nào?

Tần Duyệt nhỏ giọng nói:

- Người ta vừa mới mua một căn hộ cấp 3 ở khu nội thành! Trả tiền 100% không cần trả góp! Tự mình kiếm tiền mua, anh xem, lợi hại biết bao

Lúc Tần Duyệt nói chuyện, hoàn toàn là dáng vẻ của người hâm mộ cuồng nhiệt, khen hết lời, khiến cho Trần Thương nhìn mà buồn cười.

Hai người chuẩn bị một phen, bèn ra cửa.

Mà điều khiến cho Trần Thương có chút kinh ngạc là, vị đàn chị họ Giang này còn mở phòng tư vấn tâm lý ở Intime Mall, khu thương mại trung tâm Bắc Kinh, quận Triều Dương.

Nơi này chính là khu trung tâm thương mại, giải trí thời thượng cao cấp, xem ra là thật sự rất nổi tiếng.

Mà gara ngầm của Intime Mall là thật sự khiến cho Trần Thương thêm kiến thức, siêu xe ở nơi này, thật là nhiều đếm không xuể, có thể còn đẹp hơn ở showroom ô tô.

Tiến vào Intime (tên tiếng Anh hãng Ngân Thái), Tần Duyệt hâm mộ nói:

- Nếu được làm việc ở nơi này, tâm trạng cũng sẽ rất tốt

Trần Thương cười nói:

- Không sai, nói không chừng hô hấp ở chỗ này cũng phải thu phí đâu

Sau khi tới tầng đã chỉ định, Trần Thương rất dễ dàng đã tìm được phòng tư vấn tâm lý gọi là “Giang Nam” kia.

Trang trí của nơi này thật sự có một phong cách riêng, đẩy cửa đi vào là có cảm giác như đi dạo quanh sông nước vùng Giang Nam.

Từ trang hoàng đến hình ảnh, nhân công nước chảy đến âm hưởng xây dựng không khí, tạo cho người ta cảm giác ‘thật như người lạc vào trong cảnh’, Tần Duyệt nhỏ giọng nói:

- Bên trong có khách, chúng ta chờ một lát.

Trần Thương gật đầu, nói thật, hắn nguyện ý ngồi chờ ở chỗ này, vì ngồi chờ chính là một loại nghỉ ngơi.

………

Cả căn phòng không hề nhỏ.

Trang trí lại rất rộng rãi như thế, một chút cũng không bí bách.

Toàn bộ màu sắc trang trí đều là màu khiến cho người ta thả lỏng và thư thái.

m thanh quanh quẩn ở bên tai, làm cho người ta không nhịn được muốn nhắm mắt lại, Trần Thương không nhịn được khen ngợi một câu:

- Một nơi rất tốt

Tần Duyệt cũng là lần đầu tiên tới, cô hơi kinh ngạc, vui vẻ nói:

- Đúng vậy, sớm biết trước thì em đã tới, làm công ở chỗ này... Quả thực chính là hưởng thụ

Không bao lâu, cửa phòng được mở ra, một người đàn ông đi ra từ trong phòng, quần áo vừa người, tươi cười sang sảng, giày da bóng bẩy, cho người ta cảm giác là một người giàu có.

Mà cùng lúc đó, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi trang điểm rất…rất thoải mái đứng ở cửa, mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, khiến cho người ta cảm giác rất thả lỏng.

- Bác sĩ Giang, tạm biệt, tuần sau tôi lại đến.

- Đi cẩn thận, không tiễn.

Người phụ nữ chờ sau khi người đàn ông vào trong thang máy đi về, mới vòng quay trở lại, cô ấy hơi nhăn mày, tựa hồ có chút đau đầu.

Chẳng qua, đúng khoảng khắc xoay người, sau khi nhìn thấy Tần Duyệt kia, cô ấy nở nụ cười nói:

- Duyệt Duyệt tới rồi

- Chào chị Giang

Tần Duyệt cười kéo tay người phụ nữ:

- Đây là chồng của em, Trần Thương

- Đây là đàn chị của em, Giang Nam.

Trần Thương tức khắc sửng sốt, thì ra tên là Giang Nam à.

Giang Nam hơn ba mươi tuổi, vừa thấy liền biết không phải cô gái trẻ, dáng vẻ cho người ta một loại cảm giác nói không nên lời, nhưng cảm giác thật sự thực thoải mái.

Đúng vậy! Một loại cảm giác có chuyện xưa.

Nhưng, đây không phải là loại trạng thái mà tuổi tác này nên có.

- Đã nghe danh tiếng của giáo sư Trần từ lâu, ngại quá, hôm nay khiến cho hai người đợi lâu

Giang Nam cười nói.

Trần Thương gật đầu cười:

- Chị khách sáo rồi.

Giang Nam đẩy cửa ra nói:

- Tiến vào ngồi đi.

Nói xong, trực tiếp tắt đèn trên màn hình ngoài cửa nghĩa là hôm nay không mở cửa tiếp bệnh nhân nữa.

Cảm giác trang trí trong phòng còn đơn giản hơn bên ngoài rất nhiều, cũng rất đơn giản, cái tầng lầu này tương đối cao, nhìn từ cửa sổ sát đất hướng ra ngoài, ngẩng đầu là không trung, cúi đầu là thủ đô.

Màu sắc nhạt trong phòng, khiến cho người ta có cảm giác vui vẻ thoải mái.

Nói thật, bác sỹ cố vấn tâm lý tự mở phòng khám, không mấy người là đơn giản.

Ba người nói chuyện phiếm rất hợp.

Mà Trần Thương phát hiện, phần lớn thời gian là Giang Nam đều đang lắng nghe.

Nhưng lúc cô ấy phản hồi luôn là vô cùng tinh chuẩn đánh trúng trọng tâm

Vô cùng hiểu biết lòng người

Không sai

Loại cảm giác này khiến cho Trần Thương cảm thấy có chút đáng sợ, Tần Duyệt càng trò chuyện với cô ấy thì càng vui vẻ.

Nghe thấy việc vui, tựa hồ Giang Nam còn vui vẻ hơn cả Tần Duyệt, nói lên chuyện buồn, Giang Nam so với Tần Duyệt càng khổ sở...

Điều này khiến cho Trần Thương có chút hoài nghi.

Chẳng lẽ là giả vờ?

Nhưng... Không giống lắm

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Trần Thương đang tự hỏi, Tần Duyệt nói chuyện với Giang Nam.

Không biết qua bao lâu, Tần Duyệt bỗng nhiên kéo tay Trần Thương, nói:

- Kỳ thật, chị Giang cũng rất đáng thương.

Một câu nói khiến cho Giang Nam thu lại nụ cười trên khuôn mặt, ngược lại bày ra vẻ mặt bình tĩnh cùng với bất đắc dĩ, Trần Thương khẽ nhíu mày:

- Làm sao vậy?

Tần Duyệt nói:

- Kỳ thật đàn chị có một loại bệnh trạng kỳ quái, chính là... Cô ấy luôn luôn có thể cảm nhận được sự thống khổ và vui sướng của người khác.

Một câu nói khiến cho sắc mặt Trần Thương biến đổi

Anh bỗng nhiên nghĩ tới một loại bệnh thần kỳ, Giang Nam vỗ vỗ tay Tần Duyệt, nói:

- Để chị nói đi

Trần Thương nhìn thoáng qua Tần Duyệt, phát hiện cô nàng này đang híp mắt cười tủm tỉm.

Trần Thương thế mới biết, hóa ra là cô nàng tinh quái này dẫn mình đi khám bệnh, Giang Nam mỉm cười:

- Kỳ thật, vốn dĩ tôi định tự mình qua tìm cậu, nhưng... Sau khi nói chuyện với Tần Duyệt, em ấy nói một hai phải tới chơi chỗ của tôi.

- Cứ thế dẫn giáo sư Trần tới đây, thật là đã làm phiền rồi.

Giang Nam không thể không cung kính đối với Trần Thương.

Nói thật, đẳng cấp của Trần Thương rất cao, không thể so sánh với cô ấy.

Có thể mời Trần Thương đến nhà xem bệnh, ngoại trừ bạn bè thân thích, thật sự không có nhiều người làm được.

Đây chính là Phó tổ trưởng của Tổ Bảo vệ sức khỏe Trung Ương. (ở VN là Ban bảo vệ sức khỏe TƯ hoặc Tỉnh), chuyên môn khám chữa bệnh cho các cấp lãnh đạo, anh lắc đầu:

- Khách sáo rồi, tiểu thư Giang có gì cứ nói thẳng là được.

Giang Nam gật đầu:

- Kỳ thật... Tôi đã bị tình trạng này rất nhiều năm, thậm chí tôi đã thói quen.

- Mỗi khi người khác kể ra nỗi đau khổ, tựa hồ tôi có thể trăm phần trăm cảm nhận được nỗi đau khổ của đối phương, thậm chí, đó là một loại đồng cảm như bản thân mình cũng bị tựa hồ sự việc đã từng xảy ra ở trên người tôi.

- Mà tương tự, khi người khác chia sẻ niềm vui, tôi cũng có thể cảm nhận được niềm vui sướng này, thậm chí cũng là một loại đồng cảm như bản thân mình cũng có, giống như tâm tính tự cảm ứng.

- Loại tình huống này trước kia đã có, khi còn nhỏ, tôi thấy người khác vấp rụng răng, hoặc bị bóng đá va vào mặt, tôi luôn có một loại đồng cảm ‘đau quá!’, nhưng, loại đồng cảm này vô cùng mãnh liệt, mãnh liệt tới mức cơ hồ có thể hoàn toàn cảm nhận được.

- Nhìn thấy người khác ôm nhau, tôi sẽ cảm nhận được chính mình bị ôm lấy; nhìn thấy cánh tay của người khác chảy máu, tôi sẽ cảm thấy cánh tay có miệng vết thương đang đau âm ỉ. Thậm chí còn có, khi tôi nhìn thấy người khác sắp chết, có thể cảm thấy thân thể đang trải qua một loại an tĩnh quỷ dị. có thể cảm nhận được nhà xác lạnh băng, thậm chí, có thể cảm nhận được lồng ngực đang chậm rãi co rút lại, hô hấp của bản thân cũng càng ngày càng yếu,

Bình Luận (0)
Comment