Lúc này, bạn cần thiết lập tức rời đi hiện trường, dùng cảnh tượng khác để kích thích chính mình, phân tán lực chú ý, một lần nữa ý thức được chính mình còn sống...
Trần Thương tức khắc ngây ngẩn cả người
Đây là một người có thể hoàn toàn cảm nhận được nỗi đau khổ của người khác, vừa lúc trở thành một bác sĩ tâm lý
Nhưng, Trần Thương bỗng nhiên cảm thấy, đúng là có một loại cảm giác “đồng cảm như bản thân cũng bị” như vậy, Giang Nam mới có thể trổ hết tài năng ở trong cái ngành cạnh tranh vô cùng kịch liệt này
Rốt cuộc, cái nghề nghiệp bác sỹ cố vấn tâm lý này có tính đặc thù, không chỉ là yêu cầu giải quyết vấn đề, mà càng cần hơn là sự chia sẻ. Bạn cần phải thấu hiểu được nỗi đau, sự khó khăn của người khác, thông cảm được sự khó xử của người khác, lúc này, mới có thể nói ra kiến nghị và ý tưởng của bản thân.
Mà Giang Nam chính là một người phụ nữ có thể lý giải sự khó khăn và nỗi khổ của người khác như vậy, cô ấy cười nói:
- Cho nên, lên đại học tôi quyết định học tập tâm lý học, hy vọng lợi dụng loại năng lực không giống người thường này của bản thân để trợ giúp người khác, bởi vì tôi có thể càng hiểu biết bọn họ. Tôi có thể trợ giúp loại bỏ nỗi đau của bọn họ, chỉ cần bọn họ khỏe lại, bản thân tôi cũng có thể cảm giác thoải mái hơn rất nhiều
Tần Duyệt giống như là nghe chuyện xưa mà nghe Giang Nam kể ra hết thảy, có chút giật mình
Điều này thật sự có khả năng sao?
Không phải là năng lực đặc biệt chứ
Mà Trần Thương lại gật đầu, có năng lực như vậy, thật sự là một thứ ‘vũ khí sắc bén’ đối với bác sỹ cố vấn tâm lý.
Bất kể người khác có bất kỳ đau đớn gì về mặt sinh lý hay là tâm lý, anh đều tìm cách an ủi đối phương, cổ vũ đối phương, giúp đối phương mau chóng khỏe lên.
Thật lâu sau, trong phòng im lặng lại
Giang Nam nhìn Trần Thương, không nhịn được hỏi:
- Giáo sư Trần... Tôi... Tôi đây là làm sao vậy?
Tần Duyệt cũng tò mò nhìn Trần Thương, anh hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
- Nếu tôi không đoán sai, đây là một loại bệnh
- Gọi là Cảm giác kèm (Synesthesia)
……..
Kỳ thật ngay từ đầu Trần Thương đã nghĩ tới loại bệnh này
Có đôi khi, bạn càng hiểu biết xã hội này, sẽ càng phát hiện nó thật quá thần kỳ
- Cảm giác kèm (synesthesia) không chỉ có biểu hiện như vậy, thậm chí gần như là biểu hiện của một loại năng lực đặc biệt.
Người mắc chứng này có thể xử lý hỗn hợp phức tạp ký ức về khứu giác, vị giác, xúc giác, thính giác, thị giác, vv… hình thành ở trong đại não
Như vậy kết quả có nhiều loại.
Đương nhiên, sẽ xuất hiện rất nhiều kết quả giống như BUG: Ví dụ như trí nhớ siêu cường
Bọn họ có thể biến hương vị, nhan sắc thành con số để ghi nhớ, thông qua phương pháp như vậy để thực hiện khả năng “đã gặp qua là không thể quên được”
Kỳ thật nói đơn giản một chút, não người chính là một trung tâm xử lý tin tức phức tạp.
Mức độ phức tạp của nó còn vượt qua máy tính cao cấp nhất hiện tại một trăm vạn lần
Đương nhiên, rất nhiều người cũng không có loại năng lực đặc dị như vậy, mà phần lớn người sẽ xảy ra dị thường về cảm giác, dẫn tới ăn mà không biết ngon, thậm chí màu da bị rối loạn.
Đến cùng đại não bắt được tín hiệu mà không thể xử lý tốt, tỷ lệ biến dị luôn là rất nhỏ, xác suất xảy ra vấn đề ngược lại sẽ lớn hơn nữa! Trần Thương nhìn Giang Nam, kỳ thật trong lòng đã xác nhận 70%-80%.
Anh nhớ rõ một quyển sách, do nhà thần kinh học người Mỹ Richard Cytowic sáng tác ra “The Man Who Tasted Shapes” chính là như thế.
Lúc Trần Thương đi học đã từng đọc quyển sách này
Khi đó, anh từng hy vọng bản thân có thể kết nối kiến thức với tín hiệu vị giác của đồ ăn ngon.
Nếu mà như vậy thì… Hừm…
Hóa học sao?
Chua chua, ngọt ngọt, rất ngon miệng
Vật lý à?
Wow, burger New Orleans, ăn ngon không mập
Cái gì? Bạn nói tôi toán học rất khó, nói hươu nói vượn
Toán học rõ ràng là loại trà sữa vị matcha hoa quả tươi mát, ngon miệng, mê người
............
Nếu nói như vậy, học tập sẽ tương đương với nhấm nháp đồ ăn ngon, những bài khó chính là món ngon hiếm thấy, giải được một đề bài tức tương đương với ăn một cái lạp xưởng lớn
Hơn nữa... Ăn còn không mập
Trên đời này còn có việc gì có thể khiến cho ta vui sướng hơn là học tập chứ?
Cho nên, Trần Thương cảm thấy, rất có thể những học sinh giỏi siêu giỏi chính là như thế...
Bọn họ nhất định được trời cao ưu ái ban cho
Giang Nam và Tần Duyệt nghe thấy tên chứng bệnh này, tức khắc sửng sốt, hai người liếc nhau nói:
- Cảm giác kèm (synesthesia)?
Trần Thương gật đầu:
- Không sai
Giang Nam nghe thấy Trần Thương nói vậy, sững sờ ở tại chỗ, kỳ thật cô ấy đã sớm suy đoán phải chăng bản thân đã mắc một loại bệnh lạ hay không...
Không nghĩ tới, thật sự bị Trần Thương khẳng định, nhưng đối với loại bệnh này, Giang Nam chưa từng nghe thấy.
- Giáo sư Trần, đây rốt cuộc là chứng bệnh gì? Tôi... Tại sao lại mắc bệnh?
Trần Thương do dự sau một lát nói:
- Kỳ thật, chị cũng không cần lo lắng, ít nhất loại bệnh tật này không ảnh hưởng tới sinh hoạt của chị, thậm chí có một loại tác dụng biến tướng xúc tiến công tác của chị.
Giang Nam gật đầu.
Không thể phủ nhận, cái năng lực đặc dị này của bản thân đã giúp cho công tác của mình có thể nói là mọi việc đều thuận lợi, có thể đồng cảm với người bệnh như bản thân mình cũng bị.
Công tác của bác sỹ cố vấn tâm lý có rất nhiều thời điểm cần phải làm lắng nghe cùng lý giải, mà bản thân mình có thể hoàn toàn thấu hiểu nỗi đau khổ và niềm vui sướng của người khác thống, bất đắc dĩ và phức tạp, điều này đối với những người hy vọng được đến thông cảm mà nói, đúng là khó được
Nhưng, điều mà Giang Nam lo lắng là loại tình huống này có thể trở nên càng ngày càng nặng hay không, hoặc có thể có tác dụng phụ khác hay không
Tần Duyệt cũng trừng lớn đôi mắt, tò mò hỏi:
- Trần Thương, cảm giác kèm (synesthesia) là chuyện như thế nào?
Trần Thương tiếp tục giải thích nói:
- Dựa theo biểu hiện của tiểu thư Giang, thuộc về Hội chứng Mirror-touch synesthesia
- Hội chứng Mirror-touch synesthesia là một loại bệnh vô cùng hiếm thấy, đơn giản mà nói chính là một người có thể cơ hồ hoàn toàn cảm nhận cảm giác mà một người khác trải qua, chẳng sợ bản thân cũng không chân chính trải qua sự việc tương đồng, là một loại đồng cảm không sai biệt lắm hoàn toàn phục khắc “cảnh trong gương đồng cảm như bản thân mình cũng bị”.
Tần Duyệt vừa nghe vậy, lập tức trừng lớn đôi mắt, đầy mặt khó có thể tin:
- Thật vậy chăng? Cảm giác... thật là thần kỳ
Giang Nam gật gật đầu với Tần Duyệt:
- Không sai, đây là thật sự
- Thậm chí... Không chỉ là như vậy, khi tôi thấy người khác chia tay thời, bản thân cũng sẽ cảm giác được đau khổ, nhưng mà... Tôi chưa từng yêu đương bao giờ
Sau khi Tần Duyệt nghe thế, trực tiếp sững sờ
Tuy rằng rất thần kỳ, nhưng việc này đối bản thân Giang Nam mà nói... Tựa hồ cũng không công bằng, Trần Thương nói tiếp:
- Tiểu thư Giang, chị cũng không cần lo lắng, kỳ thật mỗi người chúng ta đều có cảm giác kèm (synesthesia), ví dụ như chúng ta thấy người khác lật móng tay, đều sẽ cảm thấy trong lòng căng thẳng đau đớn; khi nhìn thấy video người khác bị thương trên mạng, cũng đều sẽ có chút phản ứng vậy.