(Đức nghệ song hinh: là để mô tả đức tính và nghệ thuật (kỹ năng) của một người có danh tiếng tốt. Thường là đề cập đến người tham gia vào nghệ thuật.)
Từ trước đến nay chưa bao giờ vượt qua 3 người, nghĩ đến đây, Dư Dũng Cương nhìn qua Trần Thương.
- Giáo sư Trần, hiện tại tiểu đội Ngoại khoa thần kinh có bao nhiêu người?
Trần Thương:
- Hôm qua có 5 bệnh nhân nhập viện, 3 người phẫu thuật, hiện tại tất cả người nằm viện là 51 người, chăm sóc cấp hai có 30 người, chăm sóc đặc biệt có 10 người, trong đó có 9 bệnh nhân xuất huyết não cấp tính, 4 bệnh nhân chấn thương cột sống...
Sau khi Trần Thương nói xong những lời này, toàn trường lập tức yên tĩnh.
Lão Mã mở to mắt nhìn Trần Thương, thật lâu cũng không nói gì.
Chuyện này cũng có thể ghi nhớ?
Tình trạng của 51 bệnh nhân, Trần Thương đều có thể nói được, đây chứng minh điều gì?
Qủa thật dùng cả tâm tư
Nếu không thì anh có nhớ được hay không?
Đừng nói là 51 bệnh nhân, cho dù là 10 bệnh nhân, thì anh có thể nhớ rõ toàn bộ tình trạng của họ được hay không?
Rất khó
Dư Dũng Cương cũng bị màn báo cáo này của Trần Thương làm cho sửng sốt, nhìn thấy anh còn đang muốn nói thêm về tình trạng của bệnh nhân, lão Dư vội vàng dừng lại:
- Được... được... được! Được rồi.
Trần Thương lúc này mới gật đầu.
Lão Dư nhìn anh, rồi lại nhìn mọi người, không nhịn được nói:
- Mọi người cũng nhìn thấy rồi, đây là giáo sư Trần, một người có thể nhớ hết được tình trạng của 51 bệnh nhân.
- Mỗi ngày, cậu ấy có bao nhiêu ca phẫu thuật thì mọi người cũng đã nhìn thấy, hơn nữa... giáo sư Trần bận thế nào, mọi người cũng biét đó, nhưng, mức độ trách nhiệm của cậu ấy đối với bệnh nhân, là chuyện mọi người đáng để học tập.
- Theo dõi bệnh nhân nhiều hơn một chút, quan tâm hơn một chút, ghi nhớ bọn họ.
- Giáo sư Trần người ta đến cả 51 bệnh nhân đều có thể ghi nhớ, còn mọi người chỉ có 7-8 cũng không thể ghi nhớ hay sao?
Mọi người không nhịn được thở dài, thật là lợi hại
Không cần phải nói, 10 người chăm sóc đặc biệt, 11 người chăm sóc cấp một, đây đều là những bệnh nhân có triệu chứng nguy cấp.
Trần Thương có thể quản lý được, đây chính là năng lực
Đương nhiên, anh là tổ trưởng, phía dưới có 5 bác sĩ Ngoại khoa, bọn họ mới là người quản lý trực tiếp.
Thế nhưng chính bởi vì như thế, độ khó của Trần Thương để có thể nhớ được 51 bệnh nhân càng tăng cao hơn.
Trong lúc nhất thời, mấy chục bác sĩ và y tá bên trong văn phòng đều có chút kính nể đối với Trần Thương.
Những bệnh nhân đứng ở cửa ra vào để đợi giao ban sau khi nghe thấy, trong lòng cũng an tâm hơn mấy phần.
Dù sao một tổ trưởng có thể ghi nhớ hết tất cả bệnh nhân, chuyện này chính là thật tâm, lão Dư cảm thán một tiếng:
- Mọi người cũng đã nhìn thấy, Ngoại khoa cấp cứu này thành lập chưa được bao lâu, mà đã có 51 bệnh nhân.
- Đây là thành tích của tiểu tổ Ngoại khoa thần kinh do giáo sư Trần dẫn đầu, nếu như nói mỗi một bệnh nhân là một phần của bài thi, thì tôi hy vọng mỗi người đều là đạt điểm tối đa.
- Được rồi, tan họp, mọi người hãy cố gắng học tập theo giáo sư Trần.
Sau khi tan họp, lão Dư đi đến, vỗ vai anh:
- Làm thật tốt, cố lên
Trần Thương cười cười, Lão Mã lúc này cũng đi đến.
Sắc mặt lão Dư đột nhiên thay đổi, sắc mặt xanh xám nói:
- Tổ 1 có bao nhiêu bệnh nhân?
Lão Mã sững sờ, hùng hồn nói:
- 27 người
Sắc mặt lão Dư lập tức đen lại:
- 27 là 27, cậu kích động cái gì chứ! Cậu kiêu ngạo cái gì chứ? 27 rất đáng kiêu ngạo sao? Nhớ kỹ số người không phải là chuyện nên làm hay sao?
Lão Mã:???
Tôi... tôi có kiêu ngạo sao?
Nhìn thấy lão Dư rời khỏi, lão Mã bụng đầy oan ức.
Tôi... tôi... mẹ nó
Trần Thương gật đầu:
- Anh kiêu ngoại cái gì chứ?
Lão Mã:???
..............
Buổi sáng, Trần Thương đi kiểm tra phòng.
Trần Thương và Ngô Huy đi ở phía trước, sau đó là bốn vị bác sĩ khác đi ở giữa, phía sau là nhóm thực tập sinh, có hơn mười người.
Đi trên đường, cũng xem như là quy mô đơn giản, 51 giường bệnh thực sự là không ít.
Thế nhưng, sau khi Trần Thương bắt đầu kiểm tra phòng, sau khi đi vào bắt đầu mỉm cười và giao tiếp với bệnh nhân.
- Bác ơi, tình trạng của bác rất tốt, cháu đã xem giấy xét nghiệm chả bác rồi, độ nhớt của huyết tương vẫn còn hơi cao, Cystein cùng loại là 27.2, quá cao rồi! Bác gần đây...
Ông bác cười cười:
- Cám ơn giáo sư Trần
Trần Thương lắc đầu:
- Chú ý sức khỏe, hôm qua cháu đã đọc bài viết thiên văn《Khí Khái》kia của bác trên báo, viết thật là tốt! Đến bây giờ cháu vẫn còn nhớ, cái khí khái kiêu ngạo đó...
Ông bác nghe xong, lập tức kích động:
- Giáo sư Trần, ai aa! Cậu bận như thế mà còn xem, thật là...
Trần Thương cầm lấy tay của ông bác:
- Hãy nhớ, uống thuốc đúng hạn, cháu còn đang chờ chương thiên văn tiếp theo đây
Ông bác vui vẻ:
- Được! Được! Được
Bà lão bên cạnh thấy thế, cũng rất vui vẻ.
Trần Thương quay người đi đến bên cạnh bà lão.
- Dì à, rất tốt, khôi phục rất tốt! Ngày mai cháu sẽ liên hệ Nội khoa thần kinh cho dì, chuyển qua đó
Bà lão gật đầu cười cười:
- Được, mấy ngày nay thật là cảm ơn giáo sư Trần.
Trần Thương cười nói:
- Đúng rồi, Bối Bối không đến sao ạ? Đứa bé này thật sự rất đáng yêu, có một đứa cháu gái như vậy, thật là tốt
Bà lão nghe thấy Trần Thương có thể nói tên của Bối Bối, trong lòng đột nhiên cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều, cười nói:
- Giáo sư Trần, cậu thật là tốt bụng
- Thật tốt, gặp được bác sĩ tốt như cậu, tôi thật là may mắn
....
Kiểm tra phòng một buổi sáng, Trần Thương hình như có thể thuật lại bệnh tình của từng bệnh nhân, có thể nhớ rõ từng cái chỉ tiêu, thậm chí... có thể gọi được tên của người nhà bệnh nhân
Mọi người thực sự là có chút đáng sợ
Thực tập sinh ở phía sau ôm bệnh án của bệnh nhân, nhưng Trần Thương căn bản không cần dùng đến
Không cần xem, ngoại trừ xem kết quả kiểm tra của bệnh nhân, trên cơ bản là không cần xem bệnh án.
Thế nhưng, lại có thể nhớ kỹ rõ ràng tình trạng của mỗi người.
Một màn này đã khiến cho các bác sĩ của tiểu tổ và thực tập sinh sợ hãi, nhìn thấy anh cười cười nói nói với bệnh nhân, chuyện trò vui vẻ, nhóm người thực sự có chút xúc động.
Người như thế này, chỗ nào có thể có mâu thuẫn y tế chứ?
Ngay cả đứa bé người nhà của bệnh nhân, biệt danh của bệnh nhân... Vật này vật kia đều có thể ghi nhớ, mang đến cho bệnh nhân một loại cảm giác thân thiết và quan tâm.
Chuyện này có thể không khiến cho người ta hài lòng hay sao?
Hôm nay kiểm tra phòng rất thuận lợi, sau khi Trần Thương rời khỏi phòng bệnh.
Mỗi một bệnh nhân đều hài lòng tạm biệt
- Giáo sư Trần thật sự là một bác sĩ tốt
- Bà nội, bác sĩ này thật là lợi hại, vậy mà lại nhớ tên của con
Có đôi lúc, điều bệnh nhân thật sự cần cảm giác được xem trọng và quan tâm.
Một vị bác sĩ lại nhớ rõ tình trạng của bệnh nhân như lòng bàn tay, suy nghĩ đến cuộc sống của bệnh nhân như thế, thì sao có thể xảy ra chuyện náo loạn bệnh viện được chứ?