Lúc này, mẹ của bệnh nhân đột nhiên hỏi:
- Bác sĩ, tại sao lại muốn kiểm tra bệnh lây qua đường sinh dục?
Trần Thương an ủi:
- Đây là kiểm tra sàng lọc bình thường, chúng tôi loại trừ một số bệnh rối loạn miễn dịch, bao gồm những bệnh dẫn đến hệ thống toàn cơ thể.
Trần Thương không nói thẳng là bệnh gì.
Thế nhưng... Có nhiều thứ vẫn là phải kiểm tra rõ ràng.
Trần Thương đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, quay sang nhìn cậu bé:
- Có lịch sử chơi xuân hay không?
(Chơi xuân ý bảo là quan hệ tình dục với người bán dâm hoặc với bạn khác giới.)
Cậu bé mơ màng đáp:
- Không có...
Trần Thương 'ồ' một tiếng.
Người nhà bệnh nhân cũng xem như là tương đối phối hợp.
.............
Thực ra, làm bác sĩ thời gian lâu dài, theo thói quen tự động không tin vào một số câu trả lời của bệnh nhân.
Không phải vì không tin tưởng, mà vì đối phương không phối hợp.
Thực ra, vừa rồi là Trần Thương cố ý hỏi lịch sử chơi xuân, chứ không phải nói ‘lịch sử đời sống không sạch sẽ’ hoặc những cái tên thẳng thắn khác.
Thành thật mà nói, người có thể biết cái tên 'lịch sử chơi xuân' này đúng thật là không nhiều, thế nhưng Trần Thương hỏi như vậy là có đạo lý.
Lúc cậu bé được đưa đi lấy máu, Trần Thương chào hỏi Hoàng Tân Hải:
- Anh cùng với ba mẹ bệnh nhân đi thu thập tiền sử gia đình một chút, sau đó hẹn CT cho bệnh nhân.
Hoàng Tân Hải gật đầu, mà anh lại trực tiếp đi qua chỗ y tá lấy máu.
- Một lát nữa cô lấy máu cho cậu bé thì chú ý một chút, đừng đâm thủng chính mình.
Cô y tá này mới đến đây chưa được bao lâu, thấy Trần Thương quan tâm mình như thế, không nhịn được mặt đỏ lên, dù sao có thể được giáo sư Trần đích thân quan tâm, trong lòng cô y tá đều bao phủ cảm giác thỏa mãn và cảm giác hạnh phúc
- Cám ơn giáo sư Trần
Cô y tá bên kia cũng có chút ao ước.
Trần Thương là ai?
Lão Mã không thể không thừa nhận đây là Nam thần của Trung tâm cấp cứu.
Y tá trưởng đi đến:
- Làm sao thế, giáo sư Trần?
Y tá trưởng không giống như những cô y tá trẻ tuổi này, kinh nghiệm phong phú, biết rõ anh không thể nào đi đến hỏi ân cần hỏi han chuyên nghiệp.
Cô dường như ý thức được Trần Thương có lời muốn nói
Trần Thương gật đầu:
- Ừm, có một vài vấn đề.
- Hiện tại tôi không thể loại trừ là cậu ấy có lây nhiễm HIV hay không, nên vì thế... Cô hãy nói y tá chú ý một chút, đương nhiên, cũng không thể bị truyền nhiễm.
Sau khi y tá trưởng nghe thấy, khẽ nhíu mày, nhẹ gật đầu.
Thực ra có nhiều lúc, sự nguy hiểm của y tá còn lớn hơn một chút so với bác sĩ.
Dù sao mỗi ngày truyền dịch, tiêm chữa trị các loại đều là do y tá làm.
Nhiều lúc, tối đa cũng chỉ là bác sĩ ra lệnh, nếu như không phẫu thuật, nguy hiểm ngược lại cũng sẽ không lớn như vậy.
Vì thế, có đôi lúc, sự nguy hiểm của y tá thực sự là rất cao.
Điều này đòi hỏi giữa bác sĩ và y tá có trách nhiệm phải có sự trao đổi thông tin tốt, bằng không... cây kim truyền dịch rút máu đâm trúng tay của mình quả thực không phải là số ít.
Rất nhiều biện pháp bảo vệ và ý thức phòng hộ nhất định phải nâng cao.
Sau khi Trần Thương sắp xếp cho y tá bên này, liền đứng dậy đi đến bên cạnh cậu bé, không nhịn được hỏi:
- Cậu có lịch sử quan hệ không sạch sẽ nào hay không?
Cậu bé lập tức dừng bước lại, nhìn vào Trần Thương, im lặng một lúc, lắc đầu:
- Không có.
Trần Thương nhẹ gật đầu.
Bất kể có tin hay không, vẫn phải chờ kết quả kiểm tra, kết quả kiểm tra sẽ không nói dối.
Hạch bạch huyết sưng to khắp cơ thể, anh gặp không nhiều, nhưng... Phần lớn đều là tình huống tương đối nguy hiểm, trên lâm sàng thường gặp cũng là từ lây nhiễm gây ra.
Thế nhưng tình trạng này của bệnh nhân, sinh viên, mới 19 tuổi, thì làm sao có thể lây nhiễm được?
Vì thế, chuyện tiếp theo cần cân nhắc đến chính là: Bệnh lao hạch bạch huyết ngoại vi, bệnh bạch huyết, khối u ác tính, và... bệnh AIDS
Ngoại trừ mấy tình huống lâm sàng này, Trần Thương đã không thể nghĩ ra những khả năng khác.
Ngay từ lúc đầu Trần Thương nghe được tình trạng của bệnh nhân ở phòng phẫu thuật, anh cũng giống như những người khác, đều là đang mơ màng.
Dù sao, cho dù là một đống bệnh tật, thì thế nào cũng phải có một nguyên nhân phát tác chứ?
Hoặc thế nào cũng phải có một triệu chứng chính?
Cũng chính là cái gọi là thuật lại bệnh tình.
Thực ra, nhìn qua thì thuật lại bệnh chứng rất đơn giản, cũng giống như bệnh nhân lúc nãy, bạn cảm thấy cái gì gọi là dừng chân?
Đau toàn thân?
Bệnh động kinh?
Hay cái khác?
Cũng đều không thể làm đầu mối chủ yếu.
Mà Trần Thương trực tiếp bắt lấy đầu mối ở phân đoạn giữa -- hạch bạch huyết sưng to ở toàn thân.
Anh cảm thấy đây chính là một đầu mối.
Sau khi bệnh nhân được lấy máu, tạm thời được đưa đến phòng bệnh, cần tiến một bước để hoàn thiện kiểm tra.
Có đôi lúc, đối với chứng bệnh phức tạp khó xử lý này, nhất định phải có một mạch suy nghĩ rõ ràng, biết rõ nên xử lý như thế nào.
Các kết quả kiểm tra cần phải đợi một thời gian.
Mà đúng lúc này, bệnh nhân vừa đến Khoa X-quang, nằm trên giường chưa được bao lâu, bệnh động kinh lại đột nhiên phát tác.
Lúc này, các máy móc còn chưa được đưa đến giường, bệnh nhân trực tiếp co giật lăn xuống mặt đất.
Hoàng Tân Hải biến sắc, không quan tâm đến việc làm kiểm tra, trực tiếp đưa bệnh nhân đến phòng cấp cứu, tiến hành điều trị bằng thuốc an thần chống động kinh.
Lúc Trần Thương chạy đến, bệnh nhân đã ngủ thiếp đi, nhưng khóe miệng chảy ra máu.
Lúc Hoàng Tân Hải muốn tách miệng cậu bé ra để xem tình trạng, thì Trần Thương đã đeo xong găng tay, nói với anh ta:
- Để tôi làm
Trong lúc nói, Trần Thương tách miệng ra xem tình trạng, dù là đã điều trị kịp thời, nhưng vẫn cắn nát đầu lưỡi.
Mẹ của bệnh nhân biết được con trai lại phát bệnh, đứng ở cửa ra vào có chút căng thẳng.
Bây giờ nguyên nhân của chứng bệnh động kinh đang được điều tra, Trần Thương nhíu mày:
- Tiếp tục đưa đi làm kiểm tra, nhưng... lần này làm hạch từ, trực tiếp xem xem tình huống như thế nào, anh hỗ trợ chăm sóc một chút.
Bây giờ còn chưa rõ nguyên nhân, căn bản là không có cách nào chữa trị.
Phương pháp cấp cứu chỉ có thể thông qua cách chữa trị bệnh chứng.
Cứ như vậy, mặc dù trong thời gian ngắn triệu chứng của bệnh nhân đã được ức chế hiệu quả, nhưng lâu dài mà nói, nhất định phải tìm được nguyên nhân phát bệnh.
Một bệnh nhân 19 tuổi, làm sao lại mắc phải một căn bệnh như thế này chứ?
Thế nào cũng phải có nguyên nhân chứ?
Hoàng Tân Hải gật đầu, đợi sau khi bệnh nhân ổn định lại, sẽ lại đưa đến khoa X-quang.
Lúc này đây, anh ta tự mình nhìn chằm chằm vào cậu bé được đưa vào trong thiết bị, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, người nhà nhìn thấy anh đi ra, lo lắng bất an hỏi.
- Giáo sư Trần... Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Con của tôi nó làm sao thế?
Trần Thương lắc đầu:
- Bây giờ còn chưa xác định, kết quả kiểm tra gì đó đều chưa có.
- Thế nhưng... Tôi cảm thấy hai người hãy nên chuẩn bị tâm lý thật tốt
Một câu nói, khiến cho người nhà bệnh nhân không thể bình tĩnh
Câu chuẩn bị tâm lý thật tốt được nói, còn có thể đơn giản hay sao?
Người nhà nghe xong câu nói này, phản ứng đầu tiên chắc chắn là không dám tin